Quan Triều Viễn nhìn bóng lưng Tô Lam bằng ánh mắt thưởng thức, người phụ nữ này cho anh một cảm giác khác với lúc cô xuất hiện trong đời anh. Cô bên ngoài mạnh mẽ bên trong dịu dàng, tính tình thẳng thắn, lúc gặp thất bại thì rất có tinh thần tự sướng, đây chính là thứ mà những cô gái anh quen trước đây không có.
Phương Ngọc Hoan rất hiểu Quan Triều Viễn, từ ánh mắt của anh, cô ta có thể biết được anh thưởng thức Tô Lam, cũng có tình cảm với Tô Lam, trong lòng cô ta bỗng cuộn trào ganh tỵ.
“Triều Viễn, sau này cũng cần có người chăm lo cho việc ăn uống và cuộc sống hàng ngày của anh, chi bằng em chuyển đến để tiện chăm sóc cho anh nhé?” Phương Ngọc Hoan xoay người ngồi xuống bên cạnh Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn chẳng thèm đoái hoài gì Phương Ngọc Hoan, nói thẳng: “Nếu cô chê căn nhà đó nhỏ quá thì tôi có thể thuê một căn lớn hơn cho cô.”.
“Triều Viễn, em không có ý đó.” Phương Ngọc Hoan vội giải thích.
“Tôi quen ở một mình hơn.” Quan Triều Viễn thờ ơ nói.
Nghe vậy, Phương Ngọc Hoan cúi đầu nghĩ ngợi, sau đó lên tiếng: “Triều Viễn, em không có ý gì khác, em cũng biết tình trạng sức khỏe của em hiện tại, em chỉ muốn nhìn thấy anh mỗi ngày là được rồi, anh vui thì em mới vui.”
“Vậy sao?” Quan Triều Viễn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Phương Ngọc Hoan, ánh mắt lạnh lùng.
“Anh không tin em?” Phương Ngọc Hoan vươn tay nắm lấy tay anh.
Quan Triều Viễn rất ghét sự đụng chạm của cô ta, anh thẳng thừng rụt tay mình lại rồi đứng lên đi tới trước cửa sổ sát sàn.
“Tôi muốn ở một mình, cô về trước đi.” Anh đưa lưng về phía cô ta nói.
Phương Ngọc Hoan có vẻ hơi tổn thương, đứng dậy khỏi sô pha, sải bước rời đi, nhưng đi được mấy bước thì vẫn không cam tâm
mà quay lại. Cô ta đi tới phía sau Quan Triều Viễn, duỗi hai tay ôm lấy eo anh, nghẹn ngào nói: “Triều Viễn, anh không nhớ những ngày chúng ta bên nhau trước đây sao? Khi đó chúng ta hạnh phúc biết bao, vui vẻ biết bao, trong mắt anh chỉ có em, trong mắt em cũng chỉ có anh, chúng ta đều là duy nhất của nhau!”
Quan Triều Viễn hơi bất lực, nhưng cuối cùng hơi cảm động, thì thầm: “Đều đã qua rồi”
“Chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu!” Phương Ngọc Hoan xoay người đi đến trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh, như thể muốn nhìn thấu nơi sâu thẳm trong trái tim anh.
“Từ lúc cô đưa ra lựa chọn, tôi và cô đã không thể nữa rồi, bây giờ càng không thể” Quan Triều Viễn cau mày nói. Nghe vậy, nước mắt Phương Ngọc Hoan trào ra, sốt sắng nắm lấy tay anh giải thích: “Triều Viễn, em biết năm đó em sai, nhưng em cũng không còn cách nào khác. Em thật sự cùng đường rồi, em không thể trơ mắt nhìn ba em như vậy mà không cứu, anh cũng là một người con, hi vọng anh có thể hiểu cho nỗi lòng của em khi đó.”
“Xin lỗi, tôi không hiểu được.” Quan Triều Viễn mặt mày hờ hững.
Thấy anh lạnh nhạt như vậy, Phương Ngọc Hoan cầu xin: “Triều Viễn, em không cần danh phận, em không cần gì hết, chỉ cần ở bên anh là được rồi...”.
“Những chuyện cô đã làm là không cần gì đấy sao? Cái gì cô cũng muốn hết. Phương Ngọc Hoan, cô khiến tôi rất thất vọng” Nói xong, Quan Triều Viễn sải bước rời đi.
“Triều Viễn...” Phương Ngọc Hoan nhìn anh đi, nhất thời sốt ruột nên ngã xuống thảm.
Quan Triều Viễn quay đầu, nhìn thấy Phương Ngọc Hoan lên cơn suyễn nằm trên thảm, anh lập tức cúi người bế cô ta lên, lo lắng hỏi: “Thuốc đầu? Thuốc ở đâu?”
“Ở... ở trong túi... của em” Phương Ngọc Hoan khó khăn nói ra mấy chữ.
Quan Triều Viễn lập tức lấy thuốc trong túi ra, xịt vào mũi Phương Ngọc Hoan vài cái, tình trạng của cô ta dần ổn lại. Lúc này, mẹ Trần nghe thấy động tĩnh cũng vội chạy ra.
“Cô Phương bị suyễn sao?” Mẹ Trần ngạc nhiên nói.
“Rót một ly nước đến đây.” Quan Triều Viễn không đáp lời mẹ Trần.