Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được giọng nói quen thuộc này, Tô Lam nhíu mày, cố hết sức mới có thể nhìn rõ mặt anh ấy trong đêm tối. 

“Sao lại là anh?” Sau khi nhìn rõ mặt anh ấy, Tô Lam ngạc nhiên hỏi. 

Nhưng vào lúc này, trái tim của cô cũng coi như đã yên tâm, anh ấy sẽ không làm hại cố, bây giờ chắc hẳn cô đã an toàn, trong lòng cô lúc này đang rất kích động. 

Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Tô Lam lúc này, anh ấy nhíu mày, quay đầu tìm áo khoác bị ném xuống đất của Tô Lam, sau đó vươn tay kéo cô lên, khoác áo lên thân thể run rẩy của cô! 

Tô Lam sợ hãi, chỉ biết đứng ngây ngốc để mặc anh ấy điều khiển, cô cảm thấy chân mình mềm nhũn, không đứng vững nổi, tim đập thình thịch, cũng may là đã được cứu, nhưng cô không thể đi được nữa. 

Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Tô Lam, anh ấy ôm vai cô, cau mày hỏi: "Cô không sao chứ?" 

"Oa..." Tô Lam không kìm được cảm xúc của bản thân nữa, cô bật khóc. 

Anh ấy nhíu mày thật chặt, sau đó vươn tay ôm cô vào lòng, để cô khóc trong vòng tay anh. 

Tô Lam không ngờ vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó anh ấy lại xuất hiện, nếu bị hại tên khốn kia làm nhục, cô thật sự không biết sau này phải đối mặt với chính mình như thế nào. 

Tuy bình thường Tô Lam rất mạnh mẽ, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, gặp phải tình huống như vậy tất nhiên sẽ sợ đến mức chân tay mềm nhũn, thậm chí sẽ khóc. 

Thực ra cô không mạnh mẽ như cô vẫn tưởng, thật ra cô cũng là một người phụ nữ mềm yếu, cũng cần một người đàn ông mạnh mẽ che chở. 

Tuy có biết cái ôm của người trước mặt không thuộc về bản thân, nhưng lúc này, hãy để có tùy ý một lần, để cô dựa vào vòng tay này, cô thật sự không khống chế được thân thể đang run rẩy của mình. 

Anh ấy ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô, ánh mắt đầy xót xa và căng thẳng, cánh tay ôm chặt lấy cô, muốn tiếp thêm hơi ấm và sức mạnh cho cô. 

Thật lâu sau, nước mắt của Tô Lam mới chậm rãi ngừng rơi, thân thể cũng không lạnh lẽo hay tự run rẩy như trước nữa. 

Thấy tâm trạng của cô đã bình tĩnh trở lại, anh ấy nhẹ nhàng cúi đầu nói: "Được rồi, không sao rồi." 

Lúc này, Tô Lam mới nhận ra thái độ, cử chỉ thất thổ của mình ban nãy, cô thu tay đang ôm eo anh ấy lại, lùi lại một bước, rời khỏi vòng tay ấm áp của anh ấy. 

“Ừ” Tô Lam nức nở gật đầu. 

Sau đó anh ấy khoác vai cô, đề nghị: "Tôi đưa cô về trước." 

Tổ Lam không hề phản đối, cũng không nghi ngờ, gật đầu, chân không tự chủ được đi theo anh ấy. 

Trong đêm dài tăm tối này, cô thật sự sợ mình sẽ gặp phải nguy hiểm lần nữa, cô quá mệt, toàn thân đau đớn, cô thật sự không thể chịu thêm giày vò và thử thách nữa. 

Anh ấy chở cô đến một khách sạn khá cao cấp trong thị trấn, tất nhiên cũng chỉ là khách sạn ba sao, dù sao thì đây cũng đã là chỗ ở tốt nhất ở thị trấn này rồi. 

Anh ấy mở cửa một căn phòng sang trọng ra, vừa vào cửa đã đẩy cô vào phòng tắm, ân cần nói: "Cô đi tắm nước nóng đi, sẽ thấy dễ chịu hơn" 

“Ừm.” Tô Lam chỉ có thể gật đầu, cô thật sự cần tắm nước nóng để giảm bớt căng thẳng về thể chất và tinh thần. 

Cởi quần áo bị kéo sắp rách ra, Tô Lam xả một bồn nước nóng, sau đó ngâm mình trong bồn tắm. 

Nước nóng nhanh chóng bao lấy cô, lỗ chân lông trên da nhanh chóng nở ra dưới sự kích thích của nước nóng, cuối cùng người cô cũng không lạnh như trước nữa, hơi ấm truyền từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK