Nói xong, Quan Triều Viễn cúp điện thoại.
Những cơn giận còn sót lại vẫn chưa tan, cầm hộp thuốc lá ở bên cạnh lên rồi châm một điếu thuốc.
Khối lượn lờ chậm rãi bay qua đỉnh đầu anh, đưa mắt nhìn sang cửa sổ sát đất có thể quan sát một nửa cái thành phố Giang Châu một lát.
Sau đó, trong đầu nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng lại nở nụ cười.
Lại cầm điện thoại qua thấy Tô Lam vẫn chưa trả lời tin nhắn, anh không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm: Chẳng lẽ vẫn chưa dậy?
Tối nay, Quan Triều Viễn vừa vào nhà đã nhìn thấy Tô Lam đeo tạp dề đang bận rộn trong phòng bếp nhỏ hẹp.
Tô Lam đang cúi đầu thái thịt thì nghe thấy tiếng anh về nhà, bèn gọi: "Anh nghỉ ngơi một lát trước, đồ ăn sẽ xong ngay!"
Còn chưa dứt lời, sau lưng đã có hai cánh tay vòng lấy eo của cô, cảm nhận được nhiệt độ của anh, Tô Lam hé miệng cười một tiếng, trong ánh mắt tỏa ra ánh sáng hạnh phúc.
"Hôm nay em làm gì vậy? Cũng không trả lời tin nhắn của anh?" Môi anh khẽ hôn lên phần cổ trợn mềm của cô.
Tô Lam cảm thấy hơi ngứa, rụt cổ xuống cười nói: "Em đi dạo phố mua quần áo với Kiều Tâm, tiện thể về chỗ mẹ em một chuyến."
Vừa nghe thấy lời này, Quan Triều Viễn không khỏi dấy lên nghi ngờ: "Mua quần áo? Anh tưởng rằng em tiếp tục đi xin việc chứ!"
Tô Lam đang cầm dao phay lập tức quay đầu, nói oán trách: "Hôm qua em tìm được việc rồi được chưa? Không quan tâm em chút nào cả, anh không biết gì về tình hình của em hết."
"Tìm được việc làm rồi? Chuyện này cũng đâu thể trách anh? Em cũng không nói với anh mà?" Quan Triều Viễn nhún vai, bày tỏ cực kỳ vô tội.
Nghe thấy lời này, Tô Lam bèn tức giận nói: "Còn nữa, hôm qua em có cơ hội nói với anh à?"
Hôm qua bắt đầu từ chạng vạng tối anh đã quấn lấy cô suốt cả đêm, cô bị gây dưa đến nổi không xuống nổi giường, đâu còn có cơ hội nói với anh là cô đã tìm được việc.
Quan Triều Viễn lại cúi đầu nở nụ cười xấu xa.
"Anh cười gì?" Tô Lam nhìn thấy đôi mắt của anh cong cong như mặt trăng, có điều trong ánh mắt lại có chứa sự gian xảo.
Quan Triều Viễn vội vàng nắm chặt bả vai Tô Lam, nói an ủi: "Được, được, tối nay chúng ta nói chuyện tử tế ở trên giường được không?"
Nghe thấy lời nói không có ý tốt của anh, Tô Lam sắp sụp đổ, trực tiếp giơ dao phay khè ở trước mặt anh: "Tối nay lúc ngủ mới có thể lên giường biết chưa?"
Những chuyện xảy ra vào tối hôm qua đã khiến cho cô chấn động trong lòng, tối nay cô tuyệt đối không thể chiến đấu tiếp nữa, bây giờ cô vẫn còn cảm thấy cả người bủn rủn như sợi mì, nếu còn thêm một đêm nữa chắc cô tiêu tùng mất, đến lúc đó làm gì còn có sức mà đi đăng ký kết hôn?
Đối với lời nói của cô, Quan Triều Viễn gật đầu, bày tỏ hoàn toàn đồng ý: "Được, trước hết chúng ta không lên giường, ghế sô pha nhà em tuy hơi nhỏ, nhưng cũng đủ dùng."
Nhìn thấy dáng vẻ đàng hoàng của anh, Tô Lam không nhịn được mà đẩy anh một cái: "Anh đứng đắn một chút được không?"
"Bây giờ anh rất đứng đắn." Quan Triều Viễn mở hai tay ra chào thua.
Thấy anh vô lại như vậy, Tô Lam tức giận ném con dao phay trong tay lên trên thớt, sau đó giận dỗi nói: "Hôm nay em đình công, không nấu cơm nữa!" Nói xong, bèn cởi tạp dề ra ném sang bên cạnh thật.