Tô Lam vốn cũng muốn đi, nhưng mẹ đã lần nữa nhấn mạnh, Trịnh Hạo là đàn ông, giúp việc cũng chỉ là người ngoài, chắc chắn không thể chăm sóc tốt bằng người nhà, vậy nên bà mới cố ý bảo Tô Lam ở lại chăm Tổ Yên đến hết thời gian ở cữ rồi hẵng đi.
Tô Lam cũng đành chịu, chỉ có thể cố kiên trì đếm ngày, dù gì cũng chỉ còn khoảng năm sáu ngày là Tô Yên được đầy tháng rồi, đã giúp người thì giúp cho trót vậy.
Hôm ấy, sau bữa trưa, Tổ Lam thấy Tô Yên và bé đã ngủ thì nhẹ nhàng khép cửa phòng ngủ chính lại.
Tô Lam thấy giúp việc định mang tã lót mới giặt xong lên sân thượng phơi thì bước đến cười bảo: “Để tôi đi phơi cho, chị đi nấu canh đi."
Cô giúp việc này vô cùng chuyên nghiệp, chăm sóc Tô Yên từng li từng tí nên Tô Lam sẽ giúp cô ấy làm vài việc vừa sức khi rảnh rỗi.
Giúp việc đưa chậu giặt trên tay cho Tô Lam, cười nói: "Cô Tô, cô tốt thật đấy."
"Dù sao tôi cũng đang rảnh tay." Nói rồi, cô quay người đi lên sân thượng phơi tã lót.
Trẻ sơ sinh vào tháng đầu sau sinh cứ được một lúc lại tè ra, vậy nên tã lót cũng phải đến hai chục cái, thoáng chốc đã thành dải cờ màu phấp phới bay trên ban công. Bởi vì Tổ Yên sinh bé gái nên tã lót được chuẩn bị đều là màu hồng.
Sau khi phơi xong tã lót, Tô Lam cầm chậu giặt lên xoay người, thế mà lại thấy Trịnh Hạo chẳng biết từ khi nào đã ở ngoài sân thượng, đứng ở nơi chỉ cách cô có một bước chân.
"Anh dọa chết tôi rồi, sao chẳng lên tiếng gì thế" Tô Lam xoa ngực, sau đó buông câu oán trách.
"Xin lỗi." Trịnh Hạo đáp.
"Không sao, hôm nay tan làm sớm thế à?" Tô Lam cau mày hỏi.
Hôm nay không phải thứ bảy, cũng chẳng phải chủ nhật, sao anh ta lại về sớm thế?
"Tôi ra chợ mua cá diếc cho Tổ Yên, sữa của cô ấy cứ bị thiếu suốt." Trịnh Hạo đáp.
Nghe vậy, Tô Lam gật đầu.
"Mấy hôm nay vất vả cho cô quá." Sau đó Trịnh Hạo nhìn Tô Lam đầy áy náy.
Tô Lam bình thản đáp: "Là em gái ruột và cháu ngoại tôi mà, đều là chuyện tôi nên làm."
"Tô Yên còn nhỏ, nói chuyện không biết chừng mực, nếu cô ấy có lỡ đụng chạm gì cô thì cô cũng đừng để trong lòng" Đột nhiên Trịnh Hạo lại nói một câu không đầu không đuôi.
Tô Lam cau mày, nhìn Trịnh Hạo mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen nhã nhặn, lịch sự trước mặt, tự nhiên cảm thấy thái độ của anh ta hôm nay hơi lạ.
Cô sống ở đây suốt bao nhiêu hôm, Trịnh Hạo gần như chẳng nói được mấy câu với cô, nhưng Tô Lam lại có cảm giác, lúc nào anh ta cũng nhìn cô, nhưng cũng chỉ là cảm giác thôi nên cô vẫn cho là bản thân đã nghĩ nhiều.
Tuy nhiên, mấy hôm nay Tô Yên thực sự có phần lạnh nhạt với cô, lúc nói chuyện cũng có khi khá ác ý, Tô Lam chỉ nghĩ là chứng trầm cảm hậu sinh nên chẳng để bụng làm gì. Mà Trịnh Hạo có vẻ lại rất để bụng chuyện đó.
Tô Lam luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện Trịnh Hạo, nói anh ta quan tâm Tổ Yên hơn nhưng mãi mà chẳng có cơ hội, giờ ngược lại lại là một cơ hội rất tốt.
Vậy là Tô Lam mở lời: "Phải, Tô Yên còn trẻ, lại vừa mới làm mẹ, còn mới bước khỏi quỷ môn quan, vậy nên vẫn mong người làm chồng như anh quan tâm, để mắt đến con bé nhiều hơn." Nghe vậy, Trịnh Hạo cố nặn ra một nụ cười: "Tôi đã cố gắng lắm rồi, thuê giúp việc tốt nhất cho cô ấy, mua đồ bổ tốt nhất cho cô ấy, cả đồ cho con tôi cũng mua loại tốt nhất. Đợi giúp việc rời đi, tôi định sẽ mời một bà vú đến chăm sóc cho Tô Yên và con, sợ cô ấy mệt mỏi quá độ."