Cô biết làm như vậy nhất định bản thân sẽ khiến cho bản thân chịu khổ, nhưng cô đã giận đến mức này rồi, chỉ chờ Quan Triều Viễn đến chỉnh đốn thôi.
Đến khi Tô Lam quay về chỗ ở của Quan Triều Viễn, đèn bên ngoài đã được bật sảng.
Vừa bước vào huyền quan, cô đã thấy mẹ Trần khẩn trương chạy ra đón.
Tô Lam không để ý đến mẹ Trần, cúi đầu thay giày, cô biết chắc rằng Quan Triều Viễn đã về vì cô nhìn thấy đôi giày da của anh.
“Mợ chủ, cậu chủ đang ở phòng khách, biết cháu ra ngoài nên rất không vui, cháu nhanh vào nói chút chuyện tốt đi.” Mẹ Trần ân cần kéo tay Tô Lam nói.
Đối với ý tốt của mẹ Trần, Tô Lam cau mày, nhẹ nhàng đi vào phòng khách.
Khóe mắt liếc thấy một người đang đứng hút thuốc trước cửa sổ sát đất, Tô Lam cũng không dừng chân lại mà đi thẳng lên lầu.
“Đứng lại!” Vừa bước tới cầu thang, phía sau đã vang lên một giọng nói sắc bén.
Tô Lam nắm tay vịn cầu thang, tuy đã dừng bước nhưng không hề quay đầu.
Quan Triều Viễn đè mạnh tàn thuốc vào gạt tàn, sau đó nhíu mày đi đến sau lưng cố.
“Cô cố tình làm như không nghe lời tôi nói có phải không? Tôi không cho cô đi ra ngoài, cô thì hết lần này đến lần khác ở ngoài suốt một ngày mới quay về!” Giờ đây giọng nói vững vàng của Quan Triều Viễn có thể hất tung cả nóc nhà.
Tô Lam chậm rãi xoay người, vẫn hất cằm như trước, khuôn mặt không có vẻ gì là sợ hãi: “Rõ ràng anh yêu người khác không phải tôi, tôi chỉ là thế thân mà thôi, bây giờ người anh yêu quay về tìm anh, sao anh còn chưa chịu ly hôn với tôi? Quan Triều Viễn, tôi không hiểu rốt cuộc trong lòng anh nghĩ thế nào?
Cô dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh chằm chằm, đôi mắt của người đàn ông này sâu lắng như biển cả khiển cho người ta khó mà đoán được.
Lời Tô Lam nói khiến cho Quan Triều Viễn sửng sốt một chút, há miệng hồi lâu vẫn không thể cất thành lời.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh, trong lòng Tô Lam rất buồn cười, anh còn tưởng rằng cô không biết gì ư. Ngay sau đó, Quan Triều Viễn mang theo ánh nhìn nghi ngờ hỏi: “Làm sao cô biết được?”