Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bíp! 

Sau đó có một tin nhắn đến, Tô Lam mở ra, không khỏi nhíu mày. 

“Được.” 

Tô Lam nghĩ anh sẽ nói thêm vài câu, nhưng không ngờ rằng anh chỉ đáp lại đơn giản như vậy. 

Tuy trong lòng có hơi thất vọng, nhưng cô vẫn tự cổ vũ cho bản thân, mặc quần áo vào, tinh thần thoải mái ra khỏi cửa. 

Vài ngày sau, cuối cùng Tô Lam cũng tìm được công việc kế toán ở một công ty nhỏ về quần áo, bên kia yêu cầu cô thứ hai tuần sau đi làm. 

Sau khi phỏng vấn xong, Tô Lam trở về nhà với bó rau vừa mua, buổi tối còn hẹn Kiều Tâm cùng nhau chúc mừng. Tuy công việc này không được như ý, nhưng cũng là một khởi đầu mới. 

Vừa lấy chìa khóa ra để mở cửa, Tô Lam ngẩng đầu lên thấy một bóng người mặc áo khoác cashmere màu đen đang đứng ở cửa chờ cô. 

Nhìn thấy anh, Tô Lam sửng sốt, sau đó ngạc nhiên hỏi: "Anh... Sao anh lại đến đây?” 

“Vừa đưa Phương Ngọc Hoan đến sân bay, sau đó lập tức muốn đến tìm em.” Quan Triều Viễn dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Tô Lam. 

Nghe xong, trong lòng Tô Lam cảm thấy nhẹ nhõm, Phương Ngọc Hoan trong lòng họ một khoảng thời gian dài cuối cùng đã trở về Mỹ. Có phải giữa bọn họ không còn trở ngại nữa không? 

“Anh...đợi lâu rồi?” Tô Lam cúi đầu nhìn tàn thuốc nằm trên mặt đất, cô dùng tay quạt nhẹ khói thuốc bay trong không khí. 

“Hai tiếng.” Quan Triều Viễn bước tới trước mặt Tô Lam. 

Nghe vậy, Tô Lam nói: “Sao anh không gọi điện thoại cho em?” 

“Anh muốn xem vẻ mặt của em khi bất ngờ nhìn thấy anh" Quan Triều Viễn vươn tay kéo Tô Lam vào lòng. 

Tô Lam mím môi cười, ngẩng đầu nhìn anh mắt thâm sâu của anh hỏi: “Vậy hài lòng chưa?” 

“Không hài lòng.” Quan Triều Viễn nhẹ lắc đầu. 

“Như thế nào anh mới hài lòng hả?” Tô Lam cố ý lộ ra nụ cười. 

Anh vươn tay ôm lấy mặt cô, cúi đầu nói giọng hơi khàn bên tai cô: “Nhiệt tình như lửa.” 

Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô, Tô Lam lập tức cảm nhận được hơi thở như thiêu đốt bao trùm lấy cô. 

Đương nhiên cô biết anh muốn làm gì tiếp theo, mặt đỏ bừng mắng anh: “Không đàng hoàng!” 

“Thế nào mới gọi là đàng hoàng?” Bàn tay to lớn ấm áp của anh vuốt ve lưng cô, giọng nói càng lúc càng khàn. 

“Không để ý đến anh nữa.” Tô Lam đẩy anh ra, đưa tay lấy chìa khóa mở cửa. 

Sau khi vào, cô đặt bó rau xuống, cởi áo khoác, vừa cúi xuống thay giày, đột nhiên bị người phía sau ôm lấy eo! 

Trái tim Tô Lam thở gấp, sau đó đứng dậy dựa vào bức tường thịt phía sau, cả người cô lập tức chạm vào cái gì đó của anh. 

Anh cứ ôm cô như thế, áp má vào má cô, dường như hai người có thể nghe thấy hơi thở của nhau...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK