“Di Quan, đây không phải là dì đang cố viện cớ sao?” Hai mắt Phương Ngọc Hoan nhíu lại.
“Tôi đã hứa với cô, đương nhiên tôi sẽ không đổi ý. Nhưng nếu như cô không tin tưởng tôi, cô không cần phải hợp tác với tôi nữa.” Lục Trang Đài độc đoán nói.
Phương Ngọc Hoan biết cô ta gấp gáp cũng vô ích, sau khi suy nghĩ lại, cuối cùng cô ta nói: "Được, vậy thì cháu sẽ tin dì. Cháu sẽ đợi thêm hai tháng nữa, nhưng đến lúc đó dì không được có thêm những lý do nào nữa."
“Tôi chỉ yêu cầu cô một điều, đừng làm tổn thương đứa trẻ trong bụng người phụ nữ đó, về phần cái khác tôi không quan tâm.” Lục Trang Đài nói.
“Vậy thì quyết định vậy đi!” Vào giờ phút này, Phương Ngọc Hoan không quan tâm nhiều như vậy, cô ta chỉ muốn Tô Lam rời khỏi Triều Viễn ngay lập tức. Về phần có thêm một hai đứa con của Quan Triều Viễn, cô ta có thể tạm thời không để ý.
Hai tháng sau.
Mùa đông trên núi lạnh đến lạ thường, trong biệt thự đốt lò sưởi, trên sàn trải thảm len, nhưng Tô Lam vẫn cảm thấy lạnh, nhất là vào ban đêm, khi đắp chăn dày mà cô vẫn cảm thấy tay chân vẫn lạnh lẽo.
Đêm nay, Tô Lam tỉnh dậy vào nửa đêm, cố gắng ngủ mà không tài nào ngủ được, muốn uống chút nước, nhưng trong phích nước đã không còn chút nước nên cô đành miễn cưỡng ra khỏi chiếc chăn ấm áp, mặc một chiếc áo bông rồi ra khỏi phòng ngủ.
Cầm ly nước trong tay, nhờ ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Tô Lam đã tự mình xuống nhà bếp rót một ít nước nóng, vào thời tiết lạnh giá như vậy mà uống nước lạnh thì cô sẽ càng cảm thấy lạnh hơn.
Vừa đi đến đầu cầu thang, cô khựng lại khi nghe thấy tiếng nói chuyện ở tầng dưới. Cô thầm nghĩ: Trong biệt thự chỉ có cô và mẹ Trần, mẹ Trần sẽ nói chuyện với ai? Hơn nữa nghe tiếng đối phương là một người đàn ông.
“Cậu chủ, nếu cậu lên phòng ngủ thứ hai trên tầng ngủ, mợ chủ sẽ không phát hiện” Mẹ Trần đè cổ họng thấp giọng nói.
Chỉ có một phòng ngủ ở tầng dưới là mẹ Trần đang ở, nên chỉ còn lại ba phòng ngủ ở tầng trên.
"Không cần, tôi lên xe ngủ một giấc."
Ngay khi tiếng của Quan Triều Viễn truyền đến, trái tim của Tô Lam lập tức thắt lại! Thực sự là anh, anh đến từ khi nào? Buổi tối khi cô ngủ anh không tới, có lẽ nào anh đến khi cô đã ngủ? Nghĩ đến đường núi ở đây uốn lượn quanh co đã khó đi vào ban ngày, huống chi là đi vào ban đêm, Tô Lam không khỏi ngạc nhiên!