Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Bàn tay Tô Lam cứng đờ giữa không trung, bởi vì cô nhanh chóng nhớ ra hai người một béo một gầy kia chính là hai tên khốn khiếp định cưỡng hiếp cô ở Thanh Sơn hai năm trước. 

Đột nhiên nhìn thấy hai tên này xuất hiện ở đây, Tô Lam vừa khiếp sợ lại vừa căm phẫn, cô có thể lập tức gọi cảnh sát đến bắt cá hai tên về đồn. 

Nhưng sao hai tên này lại ở cùng với Quan Khởi Kỳ? Tô Lam thấy hai tên kia hình như đang cãi nhau với Quan Khởi Kỳ, chẳng lẽ họ quen biết nhau? 

Giây tiếp theo, Tô Lam theo bản năng ngồi sụp xuống, để hàng cây chi bùi phía trước chắn trước người mình. 

Giờ phút này, cả người Tô Lam đều run lên, hình như mọi chuyện không đơn giản như vậy, có vẻ Quan Khởi Kỳ đang làm giao dịch gì đó với bọn chúng. 

Sau đó, Tô Lam từ từ tiến đến bên cạnh lùm cây chi bùi, bí mật theo dõi hành động của Quan Khởi Kỳ và hai tên khốn kia. 

Tô Lam thấy Quan Khởi Kỳ nói mấy câu với hai tên kia, sau đó từ trong bộ vest lấy ra một cái phong bì dày đưa cho tên béo, tên béo nói thêm một câu, sau đó cùng tên gầy rời đi. 

Lúc này, Tô Lam cực kỳ khiếp sợ! 

Cô có thể chắc chắn bên trong phong bì là tiền, nhưng tại sao Quan Khởi Kỳ phải đưa tiền cho hai tên kia? 

Tô Lam không phải kẻ ngốc, liên kết một số chuyện lại là có thể đi đến kết quả. 

Hóa ra tên béo và tên gầy không phải người mà mẹ con Hồ Tinh thuê để trả thù cô, chúng rõ ràng đã làm theo lệnh của Quan Khởi Kỳ. 

Nghĩ đến đây, Tô Lam không thể tin được phán đoán của mình. 

Không! Quan Khởi Kỳ không phải người như vậy, tuyệt đối không phải. 

Sau đó, Tô Lam nhìn ra ngoài, thấy Quan Khởi Kỳ đang nhìn xung quanh, sau đó bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra. 

Rõ ràng, Quan Khởi Kỳ và hai tên khốn kia phải có bí mật gì đó, nếu không cũng không cần phải bí mật như vậy. 

Tô Lam ngồi xổm ở đó, cuộn người lại, cảm giác toàn thân rất lạnh, cô không biết trên đời này còn có thể tin tưởng được ai nữa, ngay cả Quan Khởi Kỳ cũng giở trò sau lưng cô. 

Sau khi suy nghĩ rất lâu, Tô Lam cảm thấy có gì đó không đúng. 

Đã hai năm trôi qua kể từ khi sự việc xảy ra, theo lý thuyết thì giao dịch của Quan Khởi Kỳ và bọn chúng nên kết thúc rồi chứ, sao bây giờ hai bên vẫn liên lạc với nhau? 

Chẳng lẽ hai tên đó đang tống tiền Quan Khởi Kỳ? Hay là Quan Khởi Kỳ và hai tên đó lại tiếp tục làm một giao dịch mờ ám khác? 

Tô Lam đã lang thang trong công viên rất lâu mới trở về nhà. 

Cô vừa về đến nhà, Quan Khởi Kỳ đã tươi cười chào hỏi: "Em đi đâu vậy? Sau lâu như vậy mới trở về?" 

Tô Lam nhìn anh ta, đáp: "Em đi dạo quanh công viên một lát." 

Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ hơi sửng sốt, vẻ mặt không được tự nhiên: "Hôm nay trời lạnh như vậy, em đi công viên làm gì?" 

"Xuân Xuân đâu rồi?" Tô Lam quay đầu nhìn về phía phòng ngủ. 

Thật ra, biểu hiện vừa rồi của Quan Khởi Kỳ đã nói cho Tô Lam biết anh ta và hai tên kia nhất định không bình thường. 

"Chị Vụ đẩy xe đưa con bé đi siêu thị rồi." Quan Khởi Kỳ đáp. 

"À." Tô Lam gật đầu. 

Lúc này, Quan Khởi Kỳ bước tới đỡ lấy vai Tô Lam, hỏi: "Em sao vậy? Sao sắc mặt xấu thế?" 

"Hơi không thoải mái, em đi nghỉ một chút đây." Tô Lam đẩy tay Quan Khởi Kỳ ra, xoay người về phòng ngủ. 

Nằm trên gối, Tô Lam vô cùng mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK