Nghe vậy, Tô Lam không nhịn được cười lên một tiếng: "Anh thật hài hước."
"Vừa rồi em không nghe lời bác sĩ nói sao? Em không thể xúc động, tâm trạng phải bình thản. Thôi được rồi, sau này tôi sẽ để má Vu trông chừng em mỗi ngày, em không thể làm bậy được." Bỗng nhiên Quan Khởi Kỳ đứng lên nói. Nghe thấy thế, Tô Lam cũng không từ chối, chỉ vuốt bụng mình rồi nghĩ: cứ chấp nhận hết sự sắp xếp của Quan Khởi Kỳ đi. Bây giờ cô thật sự không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được nữa.
Sau đó, Quan Khởi Kỳ ra ngoài đến bệnh viện lấy thuốc cho Tô Lam.
Còn Tô Lam thì nằm xuống giường an tâm nghỉ ngơi.
Ngày nào cũng mở mắt nhìn trần nhà đến ngây người nhưng cô vẫn cố để mình đừng nhớ đến Quan Triều Viễn, bởi cô muốn ổn định cảm xúc vì đứa bé trong bụng.
Tô Lam vừa đặt mình nằm xuống là đã nằm qua nửa tháng.
Trong nửa tháng này, chị Vu không rời nhà Quan Khởi Kỳ nửa bước, ngày nào cũng đun canh cho cô uống, rồi đốc thúc cô uống thuốc đúng giờ. Quan Khởi Kỳ cũng rất quan tâm đến cô, ngày nào cũng mua trái cây tươi ngon cho cô ăn, thậm chí còn mua hoa về đặt trong phòng giúp cô vui vẻ hơn.
Tổ Lam thực sự rất biết ơn Quan Khởi Kỳ nhưng lại chẳng đủ sức báo đáp anh ấy, chỉ có thể chôn sâu chút tâm ý ấy trong lòng, đợi sau này có cơ hội sẽ báo đáp ơn đức to lớn của anh ấy.
Đúng một tháng sau, Quan Khởi Kỳ dẫn Tô Lam đến bệnh viện khám thai.
Tô Lam cầm trên tay một chồng báo cáo kết quả kiểm tra, cười cười nói nói rời bệnh viện với Quan Khởi Kỳ.
"Luật sư Quan, tất cả các chỉ số của tôi đều bình thường, hơn nữa bác sĩ cũng bảo tôi đã qua được ba tháng đáng lo nhất. Giờ bé con trong bụng tôi rất khỏe mạnh, bác sĩ nói tôi có thể ra ngoài đi qua đi lại được rồi!" Lúc Tô Lam nói câu này, trong mắt lấp lánh niềm vui ngập tràn.
"Tôi đã bảo chắc chắn bé con sẽ bình an vô sự mà" Quan Khởi Kỳ nở nụ cười rạng rỡ đáp.
"Tất cả đều nhờ có anh cả đấy." Tô Lam nói lời từ tận đáy lòng.
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ ngại ngùng, mặt phiếm hồng.
Sau đó, anh ấy gãi mũi nói: "Chuyện là... sau này đừng gọi tôi là luật sư Quan nữa được không?"
"Hả?" Nghe vậy, Tô Lam ngây ra.
"Thì là ngày nào người ta cũng gọi tôi kiểu đó, có lúc về nhà thực sự muốn thả lỏng một chút, nhưng em lại cứ gọi tôi luật sư Quan này luật sư Quan nọ khiến tôi có cảm giác như bản thân vẫn đang ở trên tòa án kiện cáo giúp người ta ý!" Quan Khởi Kỳ ngượng ngùng cười nói.
Nghe thế, Tô Lam bật cười đáp ngay: "Được rồi, anh Quan."
Quan Khởi Kỳ nghe cô gọi vậy lại nhíu mày: "Hay là em gọi tôi là Khởi Kỳ đi, tiếng anh Quan này có phải nghiêm túc quá không? Giờ chúng ta... chí ít cũng là bạn rồi chứ?"
Tô Lam cúi đầu ngẫm nghĩ, gọi là luật sư Quan và anh Quan đúng thực là có phần xa cách.
Vậy là giây tiếp theo, Tô Lam ngẩng đầu lên, hào sảng gọi một tiếng: "Khởi Kỳ."
Nghe Tô Lam gọi mình như vậy, Quan Khởi Kỳ lập tức tươi tắn hẳn lên, còn vui đến mức bắt đầu khoa tay múa chân.
Đúng vào lúc ấy, có hai người đi đến từ phía sau, Tô Lam vừa trông thấy bọn họ đã không khỏi cau mày.
"Khởi Kỳ, sao cậu lại ở đây?" Vừa thấy Quan Khởi Kỳ, Diệp Vĩnh Thành đã nhiệt tình chào hỏi ngay.
Quan Khởi Kỳ giật mình, quay đầu trông thấy dáng vẻ tay trong tay, vô cùng thân mật của hai người Diệp Vĩnh Thành và Hồ Mỹ Ngọc.
"À, tôi... đến đây kiểm tra." Quan Khởi Kỳ đáp lại kiểu úp mở.
"Kiểm tra? Trông cậu cường tráng như con trâu thế này mà lại có nỗi niềm gì khó nói à?" Diệp Vĩnh Thành bước đến đùa cợt.
"Hai người như vậy là..." Quan Khởi Kỳ vội nói tránh sang chuyện khác, mắt liếc qua Hồ Mỹ Ngọc bên cạnh Diệp Vĩnh Thành.