Nghe vậy, Tô Lam nhắm chặt mắt lại, hai hàng lệ từ trong hốc mắt chảy ra.
Cô vươn tay lau đi hàng nước mắt, sau đó nói với Tô Yên trong nước mắt: "Em không cần
đuổi, chị vốn cũng định đi!"
Nói xong, Tô Lam xoay người dứt khoát ra khỏi phòng.
Cô biết tình chị em của cô và Tô Yên đến đây gần như đã chấm dứt, đã nói ra những lời tổn thương như vậy, bọn họ sao có thể tiếp tục làm chị em được nữa?
Đi vào phòng ngủ phụ, Tô Lam thu dọn đồ đạc, vài phút sau kéo vali rời đi.
Lúc đi ngang qua phòng khách, Tô Lam thấy Tô Yên đang ngồi trên ghế sô pha cùng đứa con gái chưa đầy tháng. Tô Yên lạnh lùng liếc nhìn Tô Lam, sau đó vỗ về đứa trẻ trong ngực, nói: "Con gái, người bác nhiều chuyện của con cuối cùng cũng rời khỏi nhà ta rồi, mẹ hy vọng sau này bác ấy sẽ không quay lại nữa, bác ấy vừa đến đã quậy nhà ta đến gà chó không yên. Từ nay về sau, một nhà ba người chúng ta sẽ có một cuộc sống tốt đẹp rồi!"
Nghe vậy, Tô Lam nhíu mày.
Cô chưa từng nghĩ Tổ Yến sẽ trở thành như ngày hôm nay, trái tim lại càng đau, Tô Lam lau nước mắt, kéo vali, xoay người bước ra khỏi cửa.
Lúc vào thang máy, Tô Lam vẫn không dám tin những lời nói của Tổ Yên lúc nãy là thật, cô giật mạnh tóc mình, cơn đau khiến cô biết tất cả là sự thật, cô và Tô Yên bất tri bất giác đã đi tới bước đường này.
Xem ra sau này có thật sự không có cô em gái này nữa.
Đinh...
Đến tầng một thang máy kêu lên một tiếng rồi mở ra.
Cửa thang máy vừa mở, Tô Lam nhìn thấy Trịnh Hạo đang đợi bên ngoài, trong tay là túi bánh bao xá xíu.
Lúc nhìn thấy Trịnh Hạo, nước mắt trên Tô Lam vẫn chưa khô, cô bước nhanh ra khỏi thang máy, lau nước mắt trên má, gượng cười nói: "Mới đó mà đã mua bánh bao XÍu báo về rồi à?"
"Đúng lúc có quán bán bánh bao Xíu bán ngay cổng chung cư." Nói xong, Trịnh Hạo thấy tay Tô Lam đang kéo vali, anh ta ngạc nhiên nhìn Tô Lam.
"Giờ cô còn định đầu? Cô khóc đấy à?" Thấy nước mắt trên mặt Tô Lam, Trịnh Hạo vươn tay nắm lấy cổ tay Tô Lam.
Thấy cổ tay mình bị siết chặt, Tô Lam vội vàng đẩy Trịnh Hạo ra, lùi lại hai bước, đứng cách xa anh ta.
"Có sao vậy?" Trịnh Hạo cảm thấy Tô Lam dường như đang tránh mình như tránh tà.
Tô Lam lấy lại bình tĩnh: "Còn mấy ngày nữa Tô Yên hết tháng ở cữ, thấy con bé hồi phục rất nhanh, tôi cũng yên lòng, cho nên hôm nay tôi dọn về nhà mẹ, dù sao tay bà ấy vẫn chưa khỏi, cần có người chăm sóc."
Tô Lam cố hết sức dùng giọng điệu bình thường để nói chuyện với Trịnh Hạo, mặc dù cảm xúc trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai nhưng cô không muốn Trịnh Hạo biết chuyện hai chị em cô vì anh ta mà cãi nhau, rất mất mặt, thứ hai là cô cũng sợ Trịnh Hạo sẽ trách Tô Yên.
Cho tới bây giờ Tô Lam vẫn nghĩ cho Tổ Yên, nghĩ đến đây, trong lòng cô lại càng chua xót, bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn nghĩ cho Tổ Yên, làm gì cũng nghĩ đến cô ấy, điều này từ lâu đã trở thành thói quen.
Nghe vậy, Trịnh Hạo cũng không nói gì nữa, gật đầu: "Vậy để tôi đưa cô về."
"Không cần!" Tô Lam lập tức lắc đầu từ chối.
Thấy bộ dạng khẩn trương của Tô Lam, Trịnh Hạo nhíu mày.
Tô Lam vội vàng nói: "Tôi tự gọi xe là được rồi, anh mau mau đi lên đi, Tô Yên vẫn đang chờ ăn bảnh bao xá xíu đấy!"
Trịnh Hạo nhìn Tô Lam, sau đó cúi đầu, do dự một lúc mới ngẩng đầu lên, hỏi: "Có phải Tô Yên đã nói gì với cô không?"
Tô Lam cau mày giả ngu nói: "Tôi không biết anh đang nói gì."
Nhưng cô không phải người giỏi nói dối, vừa nói xong lập tức quay mặt đi, không dám nhìn thẳng mắt vào Trịnh Hạo. Phản ứng của Tô Lam càng khiến Trịnh Hạo khẳng định suy đoán của mình, cười chế giễu: "Cô không cần phải bao che cho cô ấy, tôi biết vừa rồi cô ấy bắt cô phải đi, nhất định cô ấy đã gây khó dễ cho cô!"