Lần này Tô Lam thông minh, cô gọi cho mẹ trước, biết Tô Yên và Trịnh Hạo đã đến chúc tết mẹ vào mùng hai rồi, thế nên cô mới xác định mùng bốn sẽ đến.
Ngày mùng bốn rất suôn sẻ, Tô Lam không khỏi cảm khái trong lòng. Xem ra sau này có muốn về nhà mẹ thì cũng sẽ chọn thời gian không chạm mặt Tô Yên.
Chớp mắt đã đến vùng sâu, hôm nay Quan Khởi Kỳ đã hẹn thử áo cưới thay Tô Lam.
Chị Vu cũng quay lại, ở nhà chăm sóc Xuân Xuân. Quan Khởi Kỳ lái xe đưa Tô Lam đến tiệm đồ cưới.
Trước nay thành phố Giang Châu được gọi là là thành phố lớn thu hút rất nhiều người đến, thế nên năm mới có rất nhiều người từ nơi khác về quê, vì vậy thành phố không đông lắm. Hôm nay mùng sâu, công nhân viên đã dần trở lại nên giao thông cũng bắt đầu căng thẳng.
Ngã tư phía trước lại có một đèn đỏ dài cả trăm giây, phía trước và phía sau xe của Quan Khởi Kỳ đều xếp thành hàng dài.
“Hôm nay kẹt xe quá.” Quan Khởi Kỳ nhìn trước nhìn sau.
“Dù sao vẫn còn cách thời gian chúng ta hẹn nửa tiếng nữa, chắc sẽ kịp thôi.” Tô Lam cười đáp.
Nghe thế, Quan Khởi Kỳ vươn tay nắm tay Tô Lam nói: “Không kịp thì họ cũng phải đợi chúng ta, chúng ta là khách VIP mà”
“Bộ váy cưới đó rất đắt sao?” Nghe đến khách VIP, Tô Lam cau mày hỏi.
“Là sản phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng của Ý, mấy chục nghìn đã rất rẻ rồi.” Quan Khởi Kỳ thản nhiên nói.
“Thực ra không cần phải xa xỉ như vậy đâu.” Tô Lam lòng đầy lo lắng nói.
Cô là người phụ nữ từng ly hôn còn có con riêng, anh ấy chịu bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua váy cưới cho cô, Tô Lam cô cũng quá may mắn rồi. Tô Lam thầm nghĩ.
“Kết hôn là việc lớn hàng đầu trong đời, tất nhiên phải long trọng.” Quan Khởi Kỳ vừa dứt lời, trong dòng xe đang đợi đèn đỏ đột nhiên xuất hiện bóng dáng một người đàn ông.
Cốc cốc... cốc cốc...
Bóng dáng đó bước tới gõ mạnh vào cửa sổ xe của Quan Khởi Kỳ, tỏ ý bảo anh ấy mở cửa xe.
Tô Lam nhìn ra ngoài qua cửa sổ thì thấy người đàn ông này mặc áo khoác caro màu xám trắng, rất thời thượng, hơn nữa trông cũng hơi quen mặt, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Quan Khởi Kỳ vươn tay mở khóa, người bên ngoài lập tức ngồi vào ghế sau.
Tô Lam không khỏi ngạc nhiên, nhưng thấy Quan Khởi Kỳ như vậy thì chắc có quen với người này.
“Khởi Kỳ, may mà gặp được cậu!” Người đó nói, hơn nữa ánh mắt còn liên tục nhìn ra bên ngoài.
“Vĩnh Thành, cậu đang làm gì thế?” Quan Khởi Kỳ không khỏi cau mày hỏi.
Nghe câu này của Quan Khởi Kỳ, Tô Lam mới nhớ ra người trước mắt là ai.
Khuôn mặt anh tuấn, ăn vận thời thượng, từ trên xuống dưới toát lên khí chất như Hoa Kiều về nước, đây chẳng phải là cậu Diệp, Diệp Vĩnh Thành - con rùa vàng thời gian trước Hồ Mỹ Ngọc câu được đó sao?
Nhưng sao hôm nay bộ dạng anh ta nhếch nhác như vậy, trông như đang trốn ai đó, rốt cuộc là anh ta đang trốn ai nhỉ? “Hồ Mỹ Ngọc ở phía sau đuổi theo tôi!” Diệp Vĩnh Thành cau
mày, dáng vẻ vừa buồn cười vừa phiền rầu, khiến người ta phải nhịn cười.
Nghe thấy câu này, Tô Lam nhíu mày.
Cô nhớ lần trước nghe Quan Khởi Kỳ nói Diệp Vĩnh Thành và Hồ Mỹ Ngọc chia tay ầm ĩ, cuối cùng Diệp Vĩnh Thành chạy ra nước ngoài, lúc đó cô còn đang mang thai Xuân Xuân, bây giờ Xuân Xuân đã sắp một tuổi rồi, chẳng lẽ cuộc chiến chia tay của hai người họ vẫn chưa kết thúc?