Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bây giờ cô Tô với luật sư Quan... Sớm chiều ở chung, anh cũng không sợ sẽ bị luật sư Quan chen chân vào giữa sao?” Lâm Minh cực kỳ có ý tốt mà nhắc nhở, nhưng mà lúc dùng từ cũng phải vô cùng cân nhắc, bởi vì sếp của mình rất thích ăn dấm chua, điểm này anh ta biết rõ hơn bất kỳ ai. 

Nghe vậy, khóe môi Quan Triều Viễn nâng lên một nụ cười lạnh đã dự liệu trước: “Tô Lam chắc chắn sẽ không yêu người đàn ông khác!” 

“Anh tự tin vậy sao?” Lâm Minh hỏi. 

“Dĩ nhiên.” Quan Triều Viễn nói hai chữ, sau đó thì đảo mắt nhìn cảnh đêm ở bên ngoài cửa sổ xe không nói nữa, chỉ là chân mày nhẹ nhàng nhíu lại. 

Tối nay, Quan Khởi Kỳ tan tầm, thì tới thẳng chỗ Tô Lam. 

Đây cũng là lệ thường, chỉ cần anh ấy không có tiệc xã giao, thì sẽ đều dùng cơm chiều ở bên này, chị Vu và Tô Lam đều ở đây, anh ấy cũng đỡ phải lại tự nấu cơm, dù gì anh ấy cũng đâu biết làm. 

Vừa vào cửa, Quan Khởi Kỳ đã trông thấy Tô Lam đang ngồi ở trên sô pha nhe răng trợn mắt, trong tay cầm một lọ dầu hoa hồng không ngừng bôi lên trên chân trần và bắp chân. 

“Sao thế?” Quan Khởi Kỳ bỏ túi tài liệu xuống sau đó đi tới với vẻ mặt quan tâm. 

“Không cẩn thận nên bị ngã một cái.” Tô Lam ngẩng đầu lên miễn cưỡng cười nói. 

Cú ngã này ngày hôm nay cũng không nhẹ, khiến cho cô mất hồi lâu cũng không đứng lên nổi, may mà người xung quanh cũng tốt bụng, đỡ cô dậy rồi nhặt đồ giúp cô, nếu không thì chắc không biết có phải ngồi ở trên vạch qua đường bao lâu nữa. 

Quan Khởi Kỳ cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên chân của Tô Lam đã sưng lên, trên cẳng chân mảng xanh mảng tím, chỗ nặng hơn thì đều bị rách da. 

“Sao lại thành thế này? Để tôi xem thử có bị trật khớp không” Nói xong, Quan Khởi Kỳ bèn duỗi tay sờ lên chân của Tô Lam, kiểm tra xem khớp xương của cô có bị thương hay không. 

“Không bị trật khớp.” Tô Lam vội lắc đầu phủ nhận, nhưng mà bàn tay to của anh ấy đã sờ lên chân trần của cô. 

Bàn tay to của anh ấy thật sự rất ấm áp, khiến cho Tô Lam có chút ngại ngùng, có một loại cảm giác lạ lạ, nhưng mà cô cũng không tiện rụt chân về. 

Chân của cô thật sự trông rất đẹp, trắng nõn như ngọc, ngón chân cái được sơn màu hồng đậm, chân không lớn, to nhất thì cũng chỉ đi giày cỡ 37, hơn nữa chân còn hơi mũm mĩm, cực kỳ đáng yêu. 

Thật ra Quan Khởi Kỳ đã kiểm tra xong rồi, nhưng mà hai tay lại có chút yêu thích không nỡ buông tay với chân của cô, nên giả vờ là vẫn còn đang kiểm tra. 

Bị một người đàn ông vuốt chân, Tô Lam có chút xấu hổ, mặt đỏ lên, rũ mí mắt xuống. 

Qua một lúc, Tô Lam mới hỏi: “Không bị trật khớp chứ?” 

“Không bị” Quan Khởi Kỳ nhanh chóng lấy lại tinh thần, thả chân cô ra, nhưng lại vươn tay lấy lọ dầu hoa hồng kia ở trong tay cô nói: “Tôi bối giúp em cho.” 

“Cảm ơn.” Tô Lam không từ chối, nói một tiếng cảm ơn. 

Quan Khởi Kỳ bôi dầu vô cùng nghiêm túc, chỉ cần trên cẳng chân có chỗ nào bị thương thì anh ấy đều bôi mấy lần. 

Bầu không khí trong phòng khách đột nhiên lại có chút cứng nhắc, Tô Lam thấy anh ấy đã bôi xong, bèn mau chóng thu chân lại, bỏ ống quần xuống. 

Quan Khởi Kỳ cảm thấy cổ họng hơi khô, bỏ dầu hoa hồng trong tay xuống, nhìn sang chị Vũ đang xào rau ở trong phòng bếp, có chút luống cuống nói: “Ừm... Xuân Xuân đâu?” 

“Buổi chiều Xuân Xuân không ngủ, bây giờ đang ngủ rồi.” Tô Lam trả lời. 

“À, vậy em có thể yên ổn ăn cơm rồi, đỡ bị con bé quấy nhiễu” Nụ cười của Quan Khởi Kỳ lúc này cũng có chút mất tự nhiên. 

“Vậy, tôi đi rửa tay.” Tô Lam cảm thấy là lạ, không biết tiếp theo nên nói gì, vì thể bèn kiếm cớ muốn đi rửa tay này. 

Ngay sau đó, cô bèn vội vàng đứng dậy, có lẽ là vừa nãy chân hơi tê, vừa đứng lên, cô đã lảo đảo một cái, suýt nữa thì té ngã. “Cẩn thận!” Quan Khởi Kỳ tiến lên đỡ, lập tức ôm lấy eo cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK