"Anh biết tôi sẽ không ở nhà mẹ đẻ lâu? Sao anh biết được?" Tô Lam lập tức sửng sốt, sao cái gì anh ấy cũng biết vậy.
Quan Khởi Kỳ cười như không cười, nói: "Bác gái là một người phụ nữ truyền thống, đương nhiên sẽ không chấp nhận việc em không chồng mà có con, em và Xuân Xuân ở lại đó sẽ không vui vẻ!
Nghe vậy, Tô Lam xoay người ngồi trên ghế sô pha.
Không thể phủ nhận là Quan Khởi Kỳ nói rất đúng, cô đã có con, ở với mẹ thật sự rất bất tiện. Hơn nữa còn có Tô Yên, mặc dù cô ấy đã lớn, không hay về đó nữa nhưng thỉnh thoảng cũng phải quay về. Bây giờ cô dường như thật xa cách với căn nhà đó.
"Được rồi, đừng nghĩ nữa, giờ em cứ yên tâm ở lại đây đi, hơn nữa tôi ở ngay đổi diện, có chuyện gì có thể chạy sang giúp đỡ em" Quan Khởi Kỳ khuyên nhủ.
Tô Lam nhìn quanh nhà, sau đó cau mày từ chối: "Khởi Kỳ, cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi không thể sống ở đây được."
"Tại sao? Em không hài lòng với căn nhà này sao?" Quan Khởi Kỳ lập tức nhíu mày hỏi.
"Tôi rất hài lòng." Tô Lam nói.
"Vậy cứ quyết định thế đi, em còn lo lắng điều gì nữa?" Quan Khởi Kỳ hỏi. Sau đó Tô Lam đáp: "Khởi Kỳ, đây là khu chung cư cao cấp nhất ở Giang Châu, trang trí và nội thất của căn nhà này cũng rất cao cấp, nên tiền thuê chắc chắn không hề rẻ, tôi không đủ khả năng để thuê một nơi như thế, hay là anh tìm giúp tôi một chỗ rẻ hơn để tôi và Xuân Xuân có thể ở là được."
Tô Lam vừa dứt lời, Quan Khởi Kỳ sốt ruột muốn nói gì đó.
Tô Lam lập tức nói tiếp: "Tôi biết anh nhất định sẽ nói không cần lo lắng chuyện tiền bạc, nhưng mà Khởi Kỳ, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường. Tuy rằng Xuân Xuân là con gái nuôi của anh, nhưng anh không có nghĩa vụ trả tiền thuê nhà thay cho chúng tôi."
Tô Lam cau mày, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Quan Khởi Kỳ cúi đầu suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không nói gì, xoay người lấy trong cặp ra một thứ gì đó màu đỏ, đưa cho Tô Lam.
"Sổ đỏ?" Tô Lam cầm lấy quyển sổ lớn màu đỏ, cúi đầu nhìn xuống, không khỏi nghi ngờ.
"Tôi đã mua căn nhà này rồi, tôi sợ em không muốn ở nhà của tôi, nên đã nói dối em là tôi thuê nó." Quan Khởi Kỳ nói.
Nghe vậy, Tô Lam mở cuốn sổ lớn màu đỏ ra, thấy trong đó là giấy chứng nhận bất động sản. của căn nhà này. Quan Khởi Kỳ nói thêm: "Tôi mua căn nhà này cách đây hai năm, nói thật, ban đầu tôi mua cho bà ngoại, dù sao tuổi tác của bà đã cao, bà lại không thích Tưởng Vân. tôi sợ sau này nếu mình kết hôn với Tưởng Vân, lúc đó bà tôi già yếu cần người chăm sóc, lại. không chịu dọn về ở cùng nên tôi mới mua căn nhà đối diện để tiện chăm sóc cho bà ngoại."
"Anh suy nghĩ rất chu đáo." Tô Lam gật đầu.
"Vậy nên trước tiên em cứ yên tâm ở lại đây đi, trong thời gian ngắn bà ngoại tôi sẽ không ở
đây, nơi này tôi cũng không cho thuê, để đó cũng không để làm gì, coi như em và Xuân Xuân trông nhà giúp tôi." Quan Khởi Kỳ chân thành nói.
Ánh mắt chân thành của Quan Khởi Kỳ khiến Tô Lam cảm thấy rất khó xử, cô chỉ có thể gật đầu: "Vậy thì tôi sẽ tạm thời sống ở đây, khi có đủ khả năng, tôi và Xuân Xuân sẽ chuyển ra ngoài."
"Đều theo ý em." Quan Khởi Kỳ gật đầu.