Vừa ngước mắt, không ngờ trong khách có hai người đang ngồi, nhìn thấy bọn họ, Tô Lam lập tức sững sờ! Mà khi hai người ngồi trong phòng khách nhìn thấy Tô Lam, một người thì có vẻ sửng sốt rõ rệt, một người khác thì đứng lên với ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt đầu tiên của Tô Lam là nhìn về phía Trịnh Hạo, sau đó ánh mắt của cô giao nhau với ánh nhìn lạnh lùng của Tổ Yên.
Hơn nửa năm không gặp, thực ra trong lòng Tô Lam thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ đến Tô Yên, cũng nghĩ xem liệu nỗi căm hờn trong lòng của Tổ Yên đối với mình có vơi dần theo thời gian hay không?
Mặc dù cô ta đã làm tổn thương mình bằng cách tàn nhẫn đến thế, nhưng đến cùng cô ta vẫn là em gái ruột của cô, khoảng thời gian thời thơ ấu vẫn thường hiện lên trước mắt Tô Lam, vào lúc đó, cô ta vẫn là một cô bé ngây thơ hồn nhiên.
Ánh mắt của Tô Yên rất lạnh lùng, chẳng hề có một chút vẻ vui mừng khi gặp lại chị em, thậm chí còn có vẻ căm ghét ghê tởm.
Nhìn đến đây, ánh mắt của Tô Lam cũng lạnh đi, hai người chẳng ai muốn nói câu đầu tiên với người còn lại.
Lúc này, Sở Thanh Diên bước qua mỉm cười nói với Trịnh Hạo: “A Hạo, anh rể của con đến rồi.”
Sau đó bà lại quay đầu nói với Quan Khởi Kỳ: “Khởi Kỳ, đây là em vợ của con, Trịnh Hạo.”
Trịnh Hạo liếc mắt đánh giá Quan Khởi Kỳ, vẻ mặt hơi thẫn thờ.
Quan Khởi Kỳ không biết gì về quá khứ giữa Trịnh Hạo và Tô Lam nên đã nở một cười rất tự nhiên, nói: “A Hạo, xin chào.”
“Xin chào, anh rể.” Một tiếng anh vợ này Tô Lam nghe vào tai thì có vẻ hơi mất tự nhiên, đương nhiên Tô Lam cho rằng đây là do ảnh hưởng tâm lý của cô mà thôi.
Tô Lam liếc mắt nhìn mấy hộp quà năm trên sàn, thầm nghĩ: Xem ra hôm nay bọn họ cũng về tặng quà năm mới cho mẹ, thật không ngờ lại trùng hợp đến thế, đụng mặt nhau ở đây.
Tô Lam ít nhiều gì cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nếu biết trước bọn họ sẽ đến vào hôm nay thì cô với Quan Khởi Kỳ nhất định sẽ đổi sang ngày khác để về.
Quan Khởi Kỳ và Trịnh Hạo ngồi một bên bắt chuyện với nhau, Tô Lam và Tô Yên thì lạnh lùng ngồi đó, cả hai không có lời nào để nói với nhau, Sở Thanh Diên thấy bầu không khí dần trở nên bế tắc thì vội vàng nói: “Lam Lam, Yên Yên, các con đến phòng của mẹ đi, mẹ muốn mặc thử quần áo các con mua cho mẹ.”
“Được ạ.” Tô Lam gật gật đầu, Tô Yên thì trưng ra vẻ mặt không cảm xúc, đứng dậy đi theo vào phòng của mẹ, Tô Lam chỉ đành theo sau.
Sau khi vào phòng, Sở Thanh Diên thay vào một chiếc áo nhung màu xanh nhạt trông rất trang nhã, kiểu dáng rất đẹp, đường may tinh tế, vừa nhìn đã biết là hàng hiệu.
“Các con thấy thế nào?” Sở Thanh Diên vừa soi gương vừa nói.
“Đẹp lắm.” Tô Lam thốt ra một câu nhạt nhẽo.
Sở Thanh Diên nói: “Là Yên Yên với A Hạo mua cho mẹ đó.”
Sau đó, Sở Thanh Diên lại khoác lên áo khoác nhung của Tô Lam đưa tới, nhìn vào gương, cười nói: “Cái áo khoác nhung này đắt lắm phải không? Mẹ chỉ từng thấy người ta mặc qua, lúc đến cửa hàng mẹ cũng không dám mặc thử nữa.”
“Mẹ, sau này bọn con sẽ báo hiếu thật tốt cho mẹ.” Nghe mẹ nói như vậy, Tô Lam thấy mũi mình hơi cay cay.
Sở Thanh niên cúi đầu nhìn bảng giá trên cái áo, không khỏi líu lưỡi: “Hơn tám người, aiya, cái này đắt quá rồi?”
“Mẹ, đây là tâm ý của Khởi Kỳ, mẹ nhận lấy là tốt rồi.” Tô Lam cười nói.
“Đồ các con mua đắt tiền quá, còn có dây chuyền vàng nữa, sau này đừng lãng phí tiền như vậy nữa.” Sở Thanh Diên khuyên bảo.
“Biết rồi mà.” Tô Lam gật đầu cho có lệ.
Lúc này, Tô Yên mới bĩu môi nói: “Mẹ, chị có bản lĩnh hơn con nhiều, lại còn tìm được người thành công như luật sư Quan vậy, Hạo Nhiên chỉ là giáo sư đại học, mặc dù có đãi ngộ tốt nhưng cũng chỉ là lương cơ bản thôi, tụi con không có nhiều tiền để dỗ mẹ vui như thế đâu!”.