Tô Lam liếc nhìn quả táo đang gọt dở trên bàn, tuy vết máu trên quả táo không nhiều, nhưng vẫn rất chói mắt!
Lúc này, trong lòng Tô Lam cảm thấy rất khó chịu.
Cô biết Quan Khởi Kỳ quan tâm đến mình như thế nào, nhưng cô thực sự không thể gây rắc rối cho anh ấy nữa, hơn nữa cô không thể cho Quan Khởi Kỳ những thứ mà anh ấy muốn được.
Sau đó, Quan Khởi Kỳ bước ra khỏi phòng tắm, trên ngón tay đã được quấn một mảnh khăn giấy.
“Để tôi xem có nghiêm trọng không?” Tô Lam sốt sắng hỏi.
“Chỉ rách da mà thôi, không cần xem đâu.” Quan Khởi Kỳ nhẹ giọng nói.
Thấy anh ấy khăng khăng không cho xem, Tô Lam cũng không cố chấp nữa, chỉ cúi đầu, thật lâu sau mới nói một câu: "Xin lỗi!"
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ bật cười: "Em có gì phải xin lỗi chứ?"
“Tôi lại gây thêm rắc rối cho anh rồi.” Tô Lam nâng mắt, đối diện với ánh mắt lãnh đạm của anh ấy.
Quan Khởi Kỳ cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mới nói: "Tô Lam, tôi chỉ xuất phát từ sự nhiệt tình của một người bạn, tin tôi, tôi không hề có ý gì khác, tôi chỉ muốn giúp em, cũng muốn giúp đức bé trong bụng em, tôi hy vọng cháu bé sẽ có thể bình an, thuận lợi đến với thế giới này."
Tô Lam nhìn thấy sự chân thành trong mắt Quan Khởi Kỳ, không thể phủ nhận, anh ấy là một người tốt, nhân cách cũng có thể tin tưởng được, có lẽ cô đã hơi lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Sau đó, anh ấy nói thêm: "Bác sĩ nói với tôi là hiện tại cơ thể của em rất yếu, tình trạng thai nhi không ổn định, phải nằm trên giường ít nhất nửa tháng, hơn nữa ba tháng đầu thai kỳ là khoảng thời gian rất dễ sảy thai, em phải đặc biệt chú ý, bác sĩ nói tử cung của em đã bị chấn thương sau lần sinh trước, lần này chỉ bất cẩn một chút thôi cũng sẽ có nguy cơ sẩy thai, hơn nữa rất có thể sẽ dẫn đến việc sau này em không có khả năng mang thai nữa.”
Nghe được những lời nghiêm trọng như vậy, Tô Lam ngạc nhiên nhìn chằm chằm Quan Khởi Kỳ.
Mặc dù bác sĩ cũng đã nói một số lời nghiêm trọng với cô, nhưng vẫn chưa nghiêm trọng đến mức này.
Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Tô Lam, Quan Khởi Kỳ nói tiếp: "Đôi khi, để ổn định tâm trạng bệnh nhân, bác sĩ sẽ không nói những lời quá nghiêm trọng về bệnh trạng với người bệnh, nhưng sẽ cảnh báo để người nhà chú ý đến tình trạng của bệnh nhân."
Tô Lam biết những gì Quan Khởi Kỳ nói đều đúng, đúng là bác sĩ thường sẽ làm như vậy: "Vậy nên em không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho đứa con trong bụng. Tâm nguyện lớn nhất của em lúc này không phải là muốn đứa bé bình an, thuận lợi đến với thế giới này sao? Một mình em ở trong khách sạn, đừng nói là không có ai chăm lo chuyện ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của em, nếu có tình huống bất trắc nào xảy ra, thì không ai có thể đến kịp đưa em đi bệnh viện ngay được, em nói xem đúng không?” Quan Khởi Kỳ từng bước thuyết phục Tô Lam
Cuối cùng, Tô Lam chỉ có thể cười nói: "Anh là luật sư, tôi thừa nhận tôi không thể nói lại anh, vậy tôi cứ đến nhà quấy rầy anh mấy ngày, nhưng tôi phải nói rõ trước, tôi chỉ ở tạm thời mà thôi!"
Nghe cô nói vậy, Quan Khởi Kỳ vô cùng vui mừng, lập tức đứng dậy, nói: "Vậy tôi quay về chuẩn bị chút. Sáng sớm mai tôi sẽ đến gặp bác sĩ để làm thủ tục xuất viện cho em."
“Ừm.” Tô Lam gật đầu.
Sau đó, Quan Khởi Kỳ vội vàng rời khỏi phòng bệnh.
Cô cười nhẹ nhìn Quan Khởi Kỳ rời đi, đợi đến khi cửa phòng bệnh đóng lại lần nữa, nụ cười trên mặt Tô Lam cũng từ từ biến mất.