Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chào mẹ!" Quan Khởi Kỳ đi lên cúi người chào hỏi, hơn nữa còn ngọt ngào gọi một tiếng mẹ. 

Sở Thanh Niên ngay lập tức ngẩn ngơ, quay đầu nhìn Tô Lam hỏi: "Lam Lam, người này gọi mẹ là gì? Cậu ta là ai vậy?" Tối hôm qua, Tô Lam gọi điện thoại nói mọi chuyện cho Quan Khởi Kỳ biết, cô vốn dĩ chỉ muốn nhờ anh ấy qua đây thăm hỏi mẹ mình một chút, sau đó dưới ánh mắt mọi người mà đón mình và Xuân Xuân rời đi, thế nhưng Quan Khởi Kỳ lại nhập tâm quá rồi, vậy mà anh ấy lại làm đủ thứ như vậy, bây giờ cô muốn diễn cũng chẳng được. 

"Mẹ, anh ấy là..." Tô Lam lập tức nghẹn lời, vốn dĩ nói không nên lời. 

"Mẹ, con là ba của Xuân Xuân." Thấy Tô Lam sờ gáy nói không nên lời, Quan Khởi Kỳ lập tức cười trả lời. 

Nghe thấy vậy, Tô Lam chỉ có thể bổ sung thêm một câu ở trong lòng, là ba nuôi, ba nuôi! 

"Cậu là ba của Xuân Xuân sao?" Sở Thanh niên trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, muốn xác nhận lại. 

"Đúng vậy ạ." Quan Khởi Kỳ gật đầu. 

Sở Thanh Diên vừa nghe thấy lời này, đi lên trách mắng nói: "Cậu còn không biết xấu hổ mà đến đây? Cậu để Tô Lam với Xuân Xuân ở chỗ tôi mấy tháng cũng không thấy bóng dáng đầu, cậu có còn là một người đàn ông không? Cậu có biết hai mẹ con bọn nó ở chỗ tôi phải chịu bao nhiêu xem thường không? Cậu xứng làm ba sao?" 

"Mẹ, con biết sai rồi, không phải con không muốn đến mà là Tô Lam, cô ấy... không cho con đến, con rất muốn chịu trách nhiệm" Quan Khởi Kỳ cố gắng giải thích. 

Tô Lam sờ đầu, cảm thấy tình hình thật sự có chút rối loạn. 

Nhưng mà không thể không bội phục tài ăn nói của Quan Khởi Kỳ, bỏ công sức vài phút không những trấn an được Sở Thanh Diên mà còn làm cho Sở Thanh niên thích anh ấy, ít nhất đã không ghét bỏ anh ấy. 

Rất nhanh Sở Thanh Niên đã mời Quan Khởi Kỳ ngồi xuống sô pha, còn bảo Tô Lam đi pha trà. 

Sở Thanh Diên quan sát Quan Khởi Kỳ vài lần, sau đó hỏi: "Cậu làm nghề gì?" 

"Con là luật sư, đã mở một văn phòng luật sư nhỏ" Quan Khởi Kỳ trả lời. 

Nghe thấy lời này, Sở Thanh Diên hơi sửng sốt. Nghĩ thầm: sự nghiệp thành công. 

"Trong nhà cậu còn có những ai?" Sở Thanh Diên hỏi. 

"Mẹ con đã qua đời từ lâu, bây giờ bà ngoại con vẫn còn khỏe mạnh, bà ấy rất thích Tô Lam. Còn ba con đã sớm lập gia đình mới, cho nên không ở cùng nhau" Quan Khởi Kỳ cười trả lời. 

Sở Thanh Diên gật đầu. Nghĩ thầm: Gia đình không phức tạp. 

Sau đó bà hỏi tiếp: "Cậu có nhà không?" 

"Có một tòa chung cư ở Giang Châu, có một biệt thự ở ngoại ô, còn có vài tòa nhà thương mại và văn phòng, những cái này đều là con tự mình mua, sản nghiệp con kế thừa của mẹ con chủ yếu ở tỉnh thành và kinh thành bên kia." Quan Khởi Kỳ trả lời. 

Lúc nghe nói như vậy, Sở Thanh niên có chút không bình tĩnh. Nghĩ thầm: Đây nào phải là người có tiền chứ? Quả thật là một phú hào mà! 

Lúc này, Tô Lam bưng nước trà đến. 

Ánh mắt Tô Lam và Quan Khởi Kỳ nhìn nhau, anh ấy rất tự tin vào chính mình mà nở nụ cười. 

Tô Lam đặt một tách trà ở trước mặt Quan Khởi Kỳ, Sở Thanh Diên lập tức nói với Quan Khởi Kỳ: "Cậu uống trà trước đi." Sau đó, bà lập tức kéo Tô Lam ra ban công. 

Sở Thanh Diên kéo cửa trượt trên ban công, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy hả?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK