"Minh An, hai hôm nay dì Hồng bị cảm, sợ lây cho cháu. Mấy ngày này tạm để dì Tô chăm sóc cháu nhé, được không nào?" Quan Khải Kỳ bế Minh An từ dưới đất lên, ôm trong lòng.
Thấy Minh An đáng yêu như vậy, trong lòng Tô Lam chợt dâng trào thứ cảm xúc khó định nghĩa bằng lời.
Nếu như con của cô và Quan Triều Viễn còn sống có lẽ cũng trạc tuổi Minh An, cô không tự chủ được vươn tay ra bế Minh An.
Lúc ôm cậu bé vào lòng, Tô Lam thấy trái tim buồn tủi của mình đã vui trở lại, buồn vì con trai của mình chết yếu mà đứa bé trong lòng này lại đặc biệt khiến người ta yêu thích như thế.
Mặc dù Minh An vẫn chưa biết nói, chỉ có thể phát ra những tiếng a a, thỉnh thoảng còn nói được đúng một từ nhưng dường như cậu bé hiểu được rất nhiều chuyện.
Minh An cầm miếng bánh quy trong tay bỏ vào miệng Tô Lam, còn a…a nói một từ không rõ ràng: "Ăn... ăn."
"Cảm ơn Minh An, dù không ăn đâu." Trước sự tử tế của Minh An, Tô Lam mỉm cười nói.
"Ăn... ăn. " Nhưng Minh An vẫn cứ nhét bánh quy vào miệng cô như thể Tô Lam không ăn thì cậu bé sẽ không từ bỏ.
Cuối cùng Tô Lam cũng hết cách, chỉ đành ăn một miếng cho có lệ, Minh An lập tức vui vẻ ha ha cười lớn.
Tô Lam chơi với Minh An hai tiếng, cậu bé cũng dần quen với cô, hơn nữa còn có vẻ rất thích Tô Lam, cứ ôm cổ cô mãi không buông.
Quan Khải Kỳ bước đến cười nói: "Sao rồi? Được chứ? Nếu không được... thì tôi nghĩ cách khác."
Lúc này Tô Lam đang bế Minh An, không nỡ rời tay, cô ngẩng lên nói với Quan Khải Kỳ: "Anh còn có thể nghĩ ra cách gì khác à?"
"Tôi cũng chẳng nghĩ được cách nào nữa, không thì tự tôi đến chăm sóc Minh An." Quan Khải Kỳ chạm vào đôi tay mũm mĩm của Minh An, bất đắc dĩ cười đáp.
"Anh còn phải tham gia phiên tòa nữa, chẳng lẽ lại bể Minh An đến cùng sao?" Tô Lam bông đùa.
"À thì..." Quan Khải Kỳ cúi đầu cười.
Tô Lam vừa lau miệng cho Minh An bằng khăn ướt vừa nói: "Dù sao thì báo cáo tháng này cũng xong xuôi, mấy hôm nay tôi cũng rảnh, để tôi chăm sóc Minh An cho vậy!"
Thấy Tô Lam đã nhận lời, Quan Khải Kỳ vui mừng khôn xiết, chắp tay lại nói: "Thực sự cảm ơn cô, cô đúng là Quan Thế Âm bồ tát cứu khổ cứu nạn!"
Tô Lam liếc nhìn anh ấy, quay ra cười cười trêu chọc Minh An trong lòng: "Ai bảo Minh An nhà chúng ta đáng yêu, khiến người ta thích như thế nhờ? Dì Tô thích Minh An nhất đó."
Minh An VỖ VỖ đôi tay nhỏ bé hoan hô reo hò như thể nghe hiểu được những lời này của Tô Lam.
"Đứa bé này thông minh ghê." Tô Lam không khỏi ngợi khen.
"Còn không phải à!" Quan Khải Kỳ phụ họa.
Sau đó chị Hồng dặn dò Tô Lam về giờ giấc sinh hoạt của Minh Ăn, sữa uống, đồ ăn, quần áo và cả bỉm của cậu bé, tất cả những chuyện vụn vặt, phải để ý... nói suốt nửa tiếng mới xong, Tô Lam còn mang sổ nhỏ ra ghi nhanh lại những ý chính để hoàn thành tốt nhất có thể.
Sau khi đã căn dặn hết lời, chị Hồng mới lê cái thân bệnh tật rời đi.
Chẳng mấy chốc, Minh An trong lòng Tô Lam đã ngủ mất, cô đặt cậu bé lên giường trẻ em, mang chăn ra đắp. Sau đó cô mới ngẩng lên khẽ nói với Quan Khải Kỳ: "Không còn sớm nữa, anh về trước đi, mai còn phải tham gia phiên tòa, đúng không?"
"Vậy ngày mai tôi lại đến thăm hai người." Quan Khải Kỳ nói.
"Thôi khỏi, mai anh còn có hai vụ án phải xét xử. Không phải chị Hồng đã dặn dò rồi sao? Sớm trưa tối, ba bữa đều có nhân viên theo giờ đến nấu cơm, còn giúp quét dọn vệ sinh, tôi chỉ cần để mắt đến Minh An là ổn, cũng thoải mái. Mà chỗ này cách nội thành cũng xa, một lần chạy qua chạy lại anh cũng mất gần hai tiếng." Tô Lam quan tâm Quan Khải Kỳ nói.
Quan Khải Kỳ cúi đầu nghĩ ngợi nói: "Vậy có chuyện gì thì cô cứ gọi cho tôi, tôi đi trước đây."
"Ừ." Tô Lam gật đầu, sau đó đứng dậy tiễn Quan Khải Kỳ rời khỏi.