Quả nhiên buổi tối Tô Lam và Kiều Tâm không say không về, hai người ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao mới thức.
Tô Lam mặc đồ ngủ ngồi dậy từ trên giường, sờ đầu tóc rối loạn của mình, liếc nhìn Kiều Tâm vẫn đang nhắm mắt, oán giận nói: “Hôm nay lại nửa ngày trôi qua, tớ vẫn chuẩn bị đi tìm việc thôi.”
“Cậu tìm việc gì? Sắp làm bà chủ của Thịnh Thế rồi, công việc sau này của cậu chính là trông nhà tư bản của cậu là được.” Kiều Tâm nhắm mắt lầm bàm.
“Dậy từ lâu, cậu vẫn còn giả bộ ngủ!” Tô Lam nên một cái gối qua.
Kiều Lệ giơ tay chặn cái gối lại, sau đó cười ngồi dậy, trêu chọc: “Tớ nói thật mà, nếu tớ là cậu thì sẽ ở nhà làm bà chủ nhà giàu, ngày ngày nghĩ đi đâu làm đẹp, mua túi gì, đi đầu tập thể dục là đủ. Nhưng tiếc thay tớ không có cái mạng đó!”
Tô Lam liếc Kiều Tâm đang oán trời trách đất: “Vậy cũng không chắc, sau này cậu cũng có thể sẽ gả vào nhà giàu!”
“Mượn lời hay của cậu, từ bây giờ, mỗi ngày tớ ở nhà dâng hương dập đầu.” Kiều Tâm làm động tác chắp tay trước ngực.
Tô Lam mím môi cười, sau đó bước xuống giường: “Không nói xàm với cậu nữa, tớ ra ngoài tìm việc đây.”
“Cuối tuần mà, vẫn đi thật à?” Kiều Tâm cau mày.
Tô Lam mở tủ đồ ra, vừa tìm quần áo vừa nói: “Tớ không thể ăn không ngồi rồi chờ chết, như vậy thì ngồi không núi vàng ăn cũng hết.”
“Bệnh thần kinh, gần núi vàng còn muốn đi ăn xin. Cậu đi đi, tớ ngủ, khó khăn lắm tuần này mới không cần về quê thăm mẹ tớ.” Nói xong, Kiều Tâm lại nằm xuống.
Tô Lam nhìn Kiều Tâm buồn cười, lắc đầu, sau đó mặc quần áo, ăn đại vài thứ, cầm hồ sơ lý lịch của mình ra ngoài.
Gần đây kinh tế sa sút, thật sự rất khó tìm việc, nhất là công ty lớn, doanh nghiệp lớn vốn không tuyển người, nên Tô Lam đi cả buổi cũng không có thu hoạch gì.
Đi cả buổi, chân mang giày cao cũng mệt, trên đường phố phồn hoa của trung tâm thành phố Giang Châu, Tô Lam ngồi trên ghế xếp để người đi đường nghỉ ngơi, không chú ý hình tượng cởi giày cao gót cúi đầu xoa chân.
Bây giờ công ty lớn doanh nghiệp lớn không tuyển kế toán, chẳng lẽ phải đến công ty nhỏ thử?
Hai công việc trước đó của Tô Lam ở Thịnh Thế và Khải Vi đều xem như là một công ty lớn, phúc lợi cao, đãi ngộ tốt, với lại có không gian thăng tiến.
Nếu đến công ty nhỏ, chắc chắn phúc lợi, đãi ngộ không tốt như công ty lớn, với lại không gian thăng tiến cũng có giới hạn.
Nhưng bây giờ bản thân cũng không thể ở không suốt, chỉ có thể cưỡi lừa tìm ngựa, không thể sống chỉ dựa vào tiền bồi thường kia.
Lúc Tô Lam tính toán, đột nhiên có một đôi chân mang giày cao gót lấp lánh phát sáng màu vàng đến trước mặt cô.
Đôi giày kia vô cùng tinh xảo, vừa nhìn đã biết giá trị không rẻ, vốn dĩ Tô Lam nghĩ là người qua đường, nhưng hình như chủ đôi chân kia sắp giẫm lên chân cô, rõ ràng người kia mang theo khiêu khích.
Tô Lam bất giác cau mày, sau đó nâng mắt nhìn về phía chủ của đôi giày cao gót màu vàng kia!
Tô Lam nhìn gương mặt trang điểm tinh tế, tóc gợn sóng trên tại mang đôi bông tai tròn lớn màu vàng, mặc áo khoác ngoài lông cừu màu đỏ, xách túi xách Chanel trên tay, cả người từ trên xuống dưới mang theo hương vị cao quý.