Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Lam thấy cảm xúc của các du khách đã dần bình ổn lại thì vội rèn sắt lúc còn nóng mà nói: “Vị du khách này nói đúng, đúng là lỗi của công ty du lịch chúng tôi. Nhưng chúng tôi thật sự không còn cách nào khác, bởi vì nếu như không để tôi vào việc, vậy thì ắt phải kéo dài thời gian khởi hành, sức khoẻ của hướng dẫn viên du lịch của chúng tôi sớm nhất cũng phải đến hai mươi bốn tiếng sau mới có thể khôi phục, tôi biết mọi người bình thường rất bận, không dễ gì mới nhân dịp nghỉ tết cùng người nhà ra ngoài thư giãn, thời gian thật sự rất quý giá, lẽ nào thật sự phải muốn quét sạch hào hứng của mọi người mà kéo dài thời gian khởi hành sao?” 

“Phải đó, phải đó” 

“Sau đoàn du lịch hai ngày này chúng tôi còn có sắp xếp khác nữa!” 

“Qua thêm hai ngày nữa thì chúng tôi phải suy xét hồi trình rồi.” Trong nhất thời, các du khách bàn tán xôn xao. Tô Lam thấy mọi người đều không muốn kéo dài thời gian xuất phát thì vội nói: “Các vị, tôi biết tôi không phải là một hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp, nhưng tôi cũng làm việc ở công ty du lịch, cũng theo hướng dẫn viên đi qua tuyến đường Thanh Long Hiệp mấy lần, hơn nữa chúng ta vẫn còn bác tài giúp đỡ, nhà hàng khách sạn còn có địa điểm tham quan bên kia cũng đều sắp xếp cố định cả, cho nên mọi thứ tuyệt đối sẽ không có sơ xuất gì cả, hơn nữa tôi cũng sẽ cố hết sức mình dẫn mọi người đi hết cuộc hành trình hai ngày này!”. 

Một phen bộc bạch cùng bảo đảm khẩn thiết của Tô Lam rất nhanh đã được các du khách đồng tình, bọn họ nhao nhao bày tỏ rằng hướng dẫn viên du lịch mắc bệnh cũng là chuyện không còn cách nào khác, cho nên mọi người đều ngầm đồng ý cách làm để Tô Lam thay thể hướng dẫn viên. 

Sau đó Tô Lam cười nói: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, bây giờ chúng ta lập tức xuất phát!” 

Tô Thanh mỉm cười với tài xế, tài xế lập tức nổ máy, xe du lịch chậm rãi lái vào đường. 

Hai mẹ con Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc vừa thấy Tô Lam nhẹ nhàng hoá giải nguy cơ như vậy thì cả hai một hát một đệm phản đối tiếp. 

“Vậy làm sao mà được? Không phải hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp thì chúng tôi không đi đâu.” 

“Phải đó, kéo dài thời gian thì cứ kéo dài thời gian thôi, chúng tôi có thời gian.” 

Thế nhưng, các du khách trên xe không có ai phụ hoạ với cách nói của bọn họ, Tô Thanh cũng tìm chỗ ngồi ở phía trước rồi ngồi xuống, bỏ ngoài tại mấy lý do thoái thác của hai mẹ con Hồ Tinh. 

Sau đó, hai mẹ con Hồ Tinh đều tức đến nhăn mũi, nhưng cũng không thể làm gì khác, chỉ đành tạm thời nhẫn nại. 

Trên đường đi, các du khách đang ngủ, Tô Lam lại không thể rảnh rỗi. 

Co lấy tài liệu địa điểm du lịch ra rồi ghi nhớ trong hai tiếng, sau đó vào hai mươi phút trước khi đến địa điểm du lịch thì đứng lên giới thiệu cho các du khách về nguồn gốc, nội hàm văn hoá, thần thoại truyền thuyết vâng vâng của địa điểm du lịch, lời giới thiệu rất thú vị, chọc cho các du khách cười haha, chuyện không vui ban nãy đã sớm tan thành mây khói. 

Rất nhanh đã đến Thanh Long Hiệp rồi, Tô Lam xuống xe trước, dìu những người già cần giúp đỡ và những du khách ôm con nhỏ. 

Chờ đến khi tham quan hết địa điểm du lịch của ngày hôm nay thì đã đến sáu giờ tối rồi, trời cũng đã tối, sau khi đến nhà hàng, Tô Lam lại bận rộn thêm một trận để sắp xếp ổn thoả việc ăn ở của các du khách. 

Ăn cơm xong cuối cùng cũng đến tám giờ, Tô Lam đưa các du khách vào khách sạn sắp xếp chỗ ở, cô cũng đã hoàn thành công việc trong một ngày của hướng dẫn viên du lịch. 

Có thể mọi người đều nhìn thấy sự chăm chỉ và cố gắng ở từng chi tiết nhỏ nên không có một du khách nào đưa ra ý kiến gì, ngược lại ở chung rất hoà thuận với Tô Lam suốt cả ngày, cho nên mẹ con Hồ Tinh dù cho có muốn soi mói để trả thù Tô Lam thì cũng không cơ hội 

Thế nên, cả ngày này, mặc dù Tô Lam rất mệt mỏi, nhưng cũng rất vui vẻ thoải mái, còn hai mẹ con Hồ Tinh thì tổn hại khí thế, tâm trạng cực kỳ tồi tệ. 

Cuối cùng, vào lúc chín giờ tối, hai mẹ con Hồ Tinh đến gõ cửa phòng Tổ Lam. 

Cốc cốc... Cốc cốc... 

Gõ loạn cửa phòng một trận, Tô Lam mở cửa, thấy hai mẹ con Hồ Tinh đứng bên ngoài, thì biết là người đến không có ý tốt. 

“Có chuyện gì không?” Tô Lam chưa quên bây giờ mình là hướng dẫn viên du lịch nên mới hỏi thăm, nhưng trên mặt không hề treo lên nụ cười của ngày hôm nay. 

“Chúng tôi muốn đổi phòng!” Hồ Mỹ Ngọc dẫn đầu nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK