Quan Triều Viễn chần chừ một lúc, sau đó nói: “Ngọc Hoan, xin lỗi, tối nay tôi có việc, không thể đến thăm cô được.”
“Anh có chuyện gì vậy? Là việc chung hay là việc riêng?” Phương Ngọc Hoan ở đầu dây bên kia thử thăm dò hỏi.
Hiện tại Quan Triều Viễn hơi mất kiên nhẫn: “Tôi có vài chuyện cần phải xử lý, hôm khác tôi sẽ đến thăm cô. Hai hôm nay tôi rất bận, nếu cần gì, cô có thể điện thoại cho thư ký Ngải Liên của tôi, cô ta sẽ giúp cô hoàn thành.”
“Nhưng.”
Phương Ngọc Hoan vẫn muốn nói gì đó, Quan Triều Viễn nói một tiếng: "Tạm biệt.” Rồi ngắt điện thoại.
Sau khi bị ngắt điện thoại, Phương Ngọc Hoan tức giận ném điện thoại lên giường, sau đó ngã xuống nệm cao su.
Nằm trên giường, trừng mắt nhìn trần nhà một khoảng thời gian dài, bỗng nhiên đôi mắt lóe lên, nảy ra ý tưởng.
Hôm sau, Phương Ngọc Hoan mặc chiếc đầm màu trắng ngà, ấn chuông cửa nhà họ Quan thành phố.
Bảo mẫu Tiểu Cầm quan sát Phương Ngọc Hoan một lượt, tỏ vẻ không quen biết. Cũng phải, trước kia khi Phương Ngọc Hoan là khách quen ở nơi này, nhà họ Quan vẫn chưa có Tiểu Câm.
“Cô ơi, cô tìm ai?”
“Tôi đến thăm bác gái Quan, phiền cô bẩm báo một tiếng, nói Phương Ngọc Hoan đến thăm” Phương Ngọc Hoan rất tự tin nói.
“Vậy cô đợi một chút.” Tiểu Cầm vừa định đóng cửa.
Bỗng nhiên Phương Ngọc Hoan lại nói thêm một câu: “Đúng rồi, cô nói với bác gái Quan
rằng tôi từ chỗ Triều Viễn ở Giang Châu chạy đến đây
“Được.” Tiểu Cầm mau chóng đi thông báo.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Phương Ngọc Hoan, hai phút sau, cô ta được mời vào nhà họ Quan.
Phương Ngọc Hoan không được mời vào phòng khách, mà được sắp xếp trước một bàn đá
trong sân, nhưng tốt xấu gì cũng cho cô một tách trà.
Đối với cách đãi ngộ như vậy, Phương Ngọc Hoan cũng không bất ngờ, nhưng hôm nay cô ta không phải đến để mưu cầu đãi ngộ gì cả, chỉ muốn Lục Trang Đài đồng ý gặp cô ta, cô ta có cơ hội để đạt được mục đích. Năm phút sau, Lục Trang Đài vẫn chưa đi từ trong phòng ra, Phương Ngọc Hoan cũng không cảm thấy bất ngờ, cô ta hiểu rõ Lục Trang Đài, bà Quan kiêu căng như quý bà nhà giàu, mặc kệ đứng trước mặt ai, đều phải bày ra đủ dáng vẻ ngông nghênh mới có thể đi ra.