Từ trước đến giờ, Tô Lam vẫn nghĩ Quan Khởi Kỳ là một chính nhân quân tử, không những giúp đỡ cô còn yêu cô vô tư, không đòi hỏi điều gì.
Thế mà tất cả đều chỉ là giả dối, anh ấy lại dùng kế sách hèn hạ như thế để chinh phục mình, Tô Lam cảm giác thế giới bỗng chốc tối sầm lại, chẳng biết sau này cô còn có thể tin ai nữa đây? Anh ấy trong lòng cô vốn là một chàng kỵ sĩ, một chàng kỵ sĩ sẽ luôn cứu giúp cô khi cô gặp khốn khó, nào ngờ hóa ra tất cả những khốn khó ấy đều do một tay kỵ sĩ bày ra nhằm lấy lòng cô!
"Tô Lam, em nghe anh giải thích đã được không?" Trong mắt Quan Khởi Kỳ là sự khẩn cầu.
Lúc này đánh giá của Tô Lam về nhân phẩm của Quan Khởi Kỳ đã sụt giảm rất nhiều, song cô cũng từng nhận sự giúp đỡ của anh ấy trong rất nhiều chuyện nên cô đành nhìn xuống sự chán ghét trong lòng mình.
"Anh còn gì để giải thích nữa?"
Tô Lam nhìn anh ấy chằm chằm hỏi. Lúc này, Quan Khởi Kỳ nét mặt buồn rầu đáp: "Tô Lam, anh thừa nhận, hai tên khốn nạn đó đúng là do anh sắp xếp, nhưng chẳng phải mục đích ban đầu của anh cũng chỉ là muốn đến gần em, hiểu được em hay sao? Khi ấy em vẫn luôn từ chối, xa cách người ta cả ngàn dặm, đến cả cơ hội tiếp cận em, anh cũng chẳng có. Anh chỉ dùng chút mưu kế mà thôi, anh thực sự không có ác ý. Hơn nữa anh làm vậy cũng xuất phát từ tình yêu với em."
Trước sự giải thích của Quan Khởi Kỳ, Tô Lam không sao chấp nhận được, cô lập tức cao giọng đáp: "Vì yêu tôi sao? Anh có biết lần ấy đã khiến tôi tổn thương đến mức nào không? Suốt bao nhiêu ngày tôi luôn mơ ác mộng anh có biết không? Cũng kể từ lúc đó mà tôi không còn dám đi đường đêm, thậm chí ban ngày tôi còn không dám vào ngõ hẻm, có lúc tôi đi giữa đường lớn người qua kẻ lại, cũng cảm giác như có ai đấy đi theo sau mình, tôi không thấy an. toàn chút nào, anh có biết được những chuyện ấy không?"
Nói đến đây, vành mắt Tô Lam đã ươn ướt.
Lần ấy, cô thực sự đã rất sợ, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ thấy sợ như thế.
Cứ nghĩ đến chuyện đó là trái tim cô lại đập loạn cả lên.
Nhưng hóa ra tất cả những chuyện ấy đều do người ta cố tình sắp đặt, hơn nữa người làm ra chuyện đó lại là người bản thân đang tin tưởng nhất, người sắp trở thành chồng của cô, vậy mà cô vẫn cứ đổ hết món nợ ấy lên người hai mẹ con Hồ Tinh. Có lẽ, đến ngay cả hai mẹ con Hồ Tinh cũng chẳng nghĩ ra được mưu kế ấy!
Thấy dáng vẻ đau đớn tột cùng của Tô Lam, vành mắt Quan Khởi Kỳ cũng đỏ hoe, gân xanh nổi đầy trán.
Sau khi tự trách, anh ấy vươn tay ra nắm vai Tô Lam định giải thích: "Tô Lam, xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của anh, em đánh anh đi, mắng anh cũng được nhưng đừng nhìn anh như thế có được hay không?"
Tô Lam đẩy Quan Khởi Kỳ ra, căm phẫn nói: "Anh muốn tôi phải nhìn anh thế nào nữa? Quan Khởi Kỳ anh đã phụ lòng tin của tôi. Anh có biết tôi tin tưởng anh đến thế nào không? Dù có giao tính mạng cho anh tôi cũng chẳng thấy lo lắng chút nào, vậy mà anh lại là kẻ dối trá như thế!"
Nói xong, Tô Lam quay người rời khỏi phòng ngủ.
Nghe thấy tiếng cửa đóng Quan Khởi Kỳ mới đuổi theo.
Nhưng thang máy đã khép lại, Tô Lam nhìn anh ấy lạnh lùng, rất nhanh sau đó, cửa thang máy đã ngăn giữa hai người họ.
Quan Khởi Kỳ đưa tay ra điên cuồng nhấn nút thang máy nhưng thang máy đã đi xuống rồi, dù có ấn bao nhiêu lần cũng vô ích. Sau đó, Quan Khởi Kỳ vội vàng chạy xuống từ cầu thang bộ...