"Vậy thì mẹ cũng phải nói với con một tiếng chứ." Tô Lam lại lầu bầu một câu.
Thực ra trong lòng cô cũng thấy rất tự trách, đã gần nửa năm cô chẳng về Giang Châu lấy một lần, ngày nào cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho mẹ đúng giờ. Cô đúng là bất hiếu quá.
Lúc này, Sở Thanh Diên cầm tay Tô Lam, mãi mới nói thành lời: "Lam Lam này, con xin nghỉ phép mấy hôm chăm sóc em gái con được không? Mặc dù Trịnh Hạo đã thuê giúp việc, nhưng dù gì thì em gái con cũng chỉ mới bước ra khỏi quỷ môn quan, giờ tay mẹ lại như thế này..."
Nghe đến đây, Tô Lam vội vàng nói: "Mẹ, để con chăm sóc em gái mấy hôm cũng là chuyện nên làm. Mẹ cứ yên tâm, con đã xin công ty nghỉ rồi, sẽ không đi công tác ở nơi khác nữa đâu."
"Thật à? Vậy thì tốt quá." Nghe thấy chuyện con gái sẽ không đến thành phố khác công tác nữa, Sở Thanh Diên vui mừng khôn xiết.
Vừa nhìn lên, Tô Lam lại thấy Trịnh Hạo đang nhìn mình, hơn nữa ánh mắt anh ta còn có chút phức tạp.
Cô không khỏi cau mày, Trịnh Hạo lập tức chuyển mắt nhìn ra chỗ khác.
Đương khi ấy, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ nam đeo khẩu trang, khoác áo blouse trắng bước ra nói: "Người nhà Tô Yên có thể vào phòng bệnh. Tô Yên đã vượt qua nguy hiểm, được y tá chuyển về phòng bệnh."
"Cảm ơn bác sĩ." Tô Lam nói tiếng cảm ơn rồi vội vàng đỡ Sở Thanh Diện chạy sang phòng bệnh.
Tô Yên đã sinh được một cô con gái rất đáng yêu, cô ấy sẽ ở viện một tuần, đợi bình phục rồi xuất viện.
Giúp việc ôm đứa trẻ sơ sinh trong lòng, Tô Lam đỡ cả người Tô Yên bị quấn như bánh chưng lên, Sở Thanh Diên và Trịnh Hạo Nhiên xách túi lớn túi nhỏ theo sau, cả đoàn người lục tục rời viện về nhà Trịnh Hạo,
Tô Lam đỡ Tô Yên nằm xuống giường trong phòng ngủ, giúp việc cũng đặt đứa bé vào nôi, sau đó lại đi nấu canh cho Tô Yên. Trịnh Hạo ngượng ngùng bưng lên hai cốc trà rồi rời khỏi phòng ngủ.
Sở Thanh Diên nhìn đứa con gái yếu ớt sau sinh đang nằm trên giường, dịu dàng nói: "A Yên, giờ tay mẹ không tiện, chị con bảo sẽ ở lại đây mấy hôm chăm sóc con."
Nghe vậy, Tô Yên liếc mắt nhìn sang Tô Lam đang chăm chú nhìn đứa trẻ sơ sinh, lập tức từ chối: "Mẹ, A Hạo đã thuê giúp việc đến giúp con, không cần làm phiền chị đâu!" Tô Lam nghĩ rằng Tô Yên thấy ngại nên đang chạm vào gương mặt của cháu gái cũng vội vàng ngẩng lên nói: "Tô Yên, lần này em sinh con mà dọa cả mẹ và chị, giờ tay mẹ không tiện, dù gì chị cũng là đại diện cho nhà ngoại, cứ để chị ở đây chăm sóc em vài hôm, không lại làm Trịnh Hạo nghĩ nhà ngoại không để em vào mắt."
Vốn Tô Lam chỉ định nói đùa nhưng Tô Yên lại cho là thật, vội vàng giải thích: "Chị, A Hạo đối xử với em rất tốt, hơn nữa cũng rất tôn trọng em, anh ấy sẽ không nghĩ thế đâu."
Tô Lam chẳng ngờ giờ Tô Yên lại thiếu hài hước đến vậy, nhất thời thấy khá ngượng ngùng, thực ra cô không hề có ý trách cứ gì Trịnh Hạo.