Ban đầu, Tô Lam ở trước mặt, Quan Triều Viễn ở phía sau, khí bong bóng bị kẹp giữa mông của Tô Lam và bụng của Quan Triều Viễn, động tác này lập tức dẫn đến mọi người cười rộ lên.
Có thể là do hành động như vậy quá chậm chạp, sau đó bọn họ lại thay đổi chiến lược, hai người mặt đối mặt, bong bóng bị kẹp giữa bụng hai người bạn họ, hai người tay nắm tay, giữ bước chân và động tác nhất trí.
Bàn tay to của anh thật ấm áp, tay của Tô Lam bị hai bàn tay của anh bao lấy, mặt đối mặt cũng chỉ kém một chút là đã chạm vào nhau.
Bỗng nhiên cô cảm thấy như có một chú nai con đang không ngừng và vào lồng ngực mình, gương mặt đều đỏ lên. Cô không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, hơi thở ấm áp nơi chóp mũi anh đã phả trên má cô, làm cô cảm thấy hơi ngứa.
Nhưng mà cô không có thời gian suy nghĩ những chuyện này, bởi vì thoáng không chú ý một chút thì quả bong bóng đang ở giữa thân thể hai người bọn họ sẽ rơi mất, tiếng cổ vũ không dứt bên tai, sẽ có hình phạt cho đội đứng chót đấy, chắc chắn không thể thua được!
Bọn họ phối hợp cũng không tệ, mặc dù không phải thứ nhất, nhưng cũng giữ vị trí thứ hai. Lúc đầu cô cho rằng có thể vô tư vô lo, nhưng lại xảy ra ngoài ý muốn.
"Á..." Tô Lan thoáng không cẩn thận trật chân, cả người đều ngã ngồi trên mặt đất, hơn nữa tư thế không được đẹp cho lắm.
Hiện trường xôn xao một trận, Tô Lam mắc cỡ đỏ mặt, hận không biết hôm nay mình nghĩ thế nào mà lại mang đôi giày cao gót ba tấc này tới đây?
Lúc này, một đôi tay tràn đầy sức mạnh đỡ cô lên, Tô Lam ngẩng đầu nhìn sang, đụng phải đôi mắt sâu thẳm của Quan Triều Viễn.
"Sao rồi?" Chân mày anh hơi động một chút, quá mê người!
"Không sao." Tô Lam vội vàng lắc đầu.
"Vậy thì tốt." Anh gật đầu .
Tô Lam liếc nhìn, thấy trận thi đấu đã gần tới hồi cuối, bọn họ đã hoàn toàn trở thành thứ nhất từ dưới lên, cô lập tức sốt ruột kéo tay anh và nói: "Chúng ta thành đội cuối cùng rồi, nhanh tiếp tục đi!"
Nhưng Quan Triều Viễn lại lắc đầu một cái, nhìn về phía người dẫn chương trình, dùng tay ra hiệu, tỏ ý bọn họ từ bỏ tranh giải.
"Tại sao phải từ bỏ chứ?" Tô Lam bất mãn hỏi, cô không muốn lát nữa bị phạt, hơn nữa còn không biết bị phạt gì đây.
Đột nhiên Quan Triều Viễn đưa tay ôm lấy bả vai cô, thấp giọng nói: "Không thể làm được thì không nên cậy mạnh, đừng quên là trong bụng cô có em bé."
Nghe vậy, Tô Lam chỉ có thể cúi đầu cam chịu số phận. May mà vừa rồi không làm cục cưng bị thương, sao một khi cô cuống cuồng là lại lập tức quên mất cục cưng trong bụng chứ? Thật là đáng đánh đòn!
Tiếng chuông vừa vang lên, trận thi đấu kết thúc. Đội đạt hạng nhất, mỗi người được thưởng một chiếc điện thoại di động mẫu mới nhất, cặp đôi kia thật sự rất hồi hộp.
Tô Lam đứng đó nghĩ: Sẽ không phải là đội đứng chót phải trả tiền hai chiếc điện thoại của hai người kia chứ? Trời ạ! Một chiếc điện thoại di động phải đến năm sáu ngàn nhân dân tệ, cô không có tiền vậy đâu! Nhưng mà ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh, nếu bị phạt thì nhất định anh sẽ chịu phần của mình chứ?
Lúc này, người dẫn chương trình cũng mở miệng: "Thưa các vị, bây giờ tôi tuyên bố hình phạt cho đội về cuối trong trò chơi lần này là... bị tưới một thùng nước đá!".
Nghe vậy, Tô Lam lại nhíu mày, mặc dù lúc này là mùa xuân, nhưng nếu bị tưới nước đá lên đầu thì nhất định sẽ bị cảm.
"Chuẩn bị xong chưa?" Người dẫn chương trình hô một tiếng, sau đó lập tức có người cách một thùng nước đá thật to lên, còn có một vị nhân viên mang một chiếc ghế đặt bên cạnh cô và Quan Triều Viễn.
Nhân viên xách thùng đứng trên ghế, Tô Lam thấy vậy, chỉ đành dùng hai cánh tay ôm lấy thân thể của mình, sau đó nhắm hai mắt lại, bây giờ chỉ đành nghe theo theo ý trời, hy vọng cô sẽ không bị cảm, trong bụng cô còn có em bé đấy!
Người dẫn chương trình đếm số: "Một, hai..."
Quan Triều Viễn dùng tốc độ nhanh nhất cởi áo vest của mình ra, chê trên đầu Tô Lam, sau đó đưa hai tay kéo cô vào lòng, cũng ôm chặt cô vào trước ngực mình.
Một loạt động tác liền mạch, Tô Lam mở mắt ra, phát hiện trước mắt tối đen, nhưng toàn thân bị anh ôm rất chặt, trán cô ở ngay vị trí cằm anh, cô ngửi thấy mùi vị nam tính đặc biệt chỉ thuộc về anh...