Đây là dấu vết lần trước cô dùng bình hoa để lại cho anh, giờ cô vẫn nhớ lúc đó người anh loang lổ vết máu, nhưng anh không nhớ, xem ra lần trước cô đánh vẫn nhẹ quá.
Ngay sau đó, Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam vẫn đang cầm giày cao gót trong tay bằng ánh mắt dữ tợn, rít ra mấy chữ từ kẽ răng: “Cô đừng khiêu khích giới hạn của tôi!”
“Là anh rỗi hơi đến chọc giận tôi trước, anh màu dừng xe để tôi đi, nếu không tôi chẳng khách sáo với anh đâu.” Mặc dù Tô Lam đang cảnh cáo đối phương nhưng trong tay cô chỉ cầm một chiếc giày cao gót đáng thương làm vũ khí. Nghĩ đến đây, Tô Lam lập tức cởi chiếc giày còn lại, chĩa gót vào Quan Triều Viễn, nếu anh còn dám tới gần thì cô sẽ dùng hai chiếc giày cao gót này đánh vỡ đầu anh.
Quan Triều Viễn híp mắt lại, nhìn chằm chằm Tô Lam đang cầm hai chiếc giày cao gót trong tay bằng ánh mắt đầy dữ tợn.
Mắt anh lộ vẻ hung dữ khi nhìn thấy con mồi, tay đang cầm giày của Tô Lam run rẩy.
Giây sau đó, Quan Triều Viễn bỗng vươn tay ấn vào điện thoại nội bộ.
Bỗng chốc, màn chắn phía sau vị trí tài xế chầm chậm hạ xuống.
Tấm chắn đó ngăn khoang xe thành hai phần, ghế lái và ghế phụ lái ở phía trước là một không gian, và không gian rộng rãi phía sau đã tạo thành một không gian độc lập.
Tô Lam hoàn toàn không ngờ chiếc xe sang này còn có thiết kế và chức năng như vậy, cô không có thời gian để cảm thán chiếc xe sang trọng này, trong lòng càng thêm sợ hãi vì không gian này chỉ có cô và Quan Triều Viễn, anh có làm gì thì cũng sẽ không để Lâm Minh ở phía trước nhìn thấy.
“Quan Triều Viễn, anh đừng có lộn xộn...” Mặc dù Tô Lam nói chuyện với khí thế ngời ngời nhưng người cô thì lại bất giác rúc về sau.
Giây tiếp theo, trong khoang xe vang lên một tiếng hét!
Hai chiếc giày cao gót rơi xuống đất, còn Tô Lam bị anh kéo vào lòng.
Lần này, anh chẳng những hôn cô còn kéo áo cô, mặc dù không thô bạo như lần hai lần trước nhưng cũng khiến Tô Lam sợ hãi, cô muốn giãy giụa nhưng không giấy được, vì cô đã hoàn toàn bị anh giam trong lòng.
Từ lần trước bị anh... trên bàn làm việc, sau đó Tô Lam đã cất hết váy đi.
Trải nghiệm hai lần trước khiến cô nhìn thấy váy là hoảng sợ, thế nên cho dù thời tiết có nóng thế nào thì cô cũng sẽ mặc quần
Lần này, cô khen cho hành động sáng suốt và quả quyết của mình, vì anh không dễ dàng xâm phạm cô nữa.
Tô Lam mở lớn mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, mỗi một việc anh làm bây giờ đều khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Người đàn ông vừa rồi còn nổi giận, sao giờ lại như biến thành một người khác vậy? Lúc thì anh dịu dàng, đôi khi lại tàn nhẫn, rốt cuộc có phải thần kinh anh bị chập mạch gì không?
“Quan Triều Viễn, rốt cuộc anh muốn thế nào mới chịu thôi?” Tô Lam nhìn anh, thì thầm hỏi.
Cô quá hiểu người đàn ông này, chịu mềm không chịu cứng, có lẽ cô dịu dàng nói chuyện với anh thì anh sẽ buông tha cho cô.
Anh chỉ nhìn xoáy vào cô, ngón tay vuốt ve gò má cô, hệt như có rất nhiều lời muốn nói với cô nhưng lại không thốt ra một chữ nào.