Bên tai truyền tới hàng loạt tiếng thét chói tai và tiếng hoan hô, Tô Lam không cần nghĩ cũng biết giờ phút này mình bị bao nhiêu thiếu nữ hâm mộ và ghen tị.
Khác với dĩ vãng, lần này cô cũng không sợ hãi những người hâm mộ ghen tị kia, mà đang hưởng thụ những ánh mắt hâm mộ đó.
Anh giống như một dãy núi cao đồ sộ, giờ phút này anh cho cô cảm giác vô cùng anh toàn và vĩnh viễn không muốn rời xa, lòng cô cũng tràn vào một dòng nước ấm. Cô phát hiện là mình cũng không ghét anh, hơn nữa cô vô cùng nguyện ý ngửi được mùi vị đàn ông trên người anh.
"Rót nước!" Người dẫn chương trình ra lệnh một tiếng, một thùng nước đá đã bị đổ xuống.
Tô Lam nghe thấy tiếng nước chảy rào rào bên tai, nhưng lại không hề trút xuống người cô dù chỉ một cút. Cô vươn tay ôm chặt eo của Quan Triều Viễn, trong lòng cầu nguyện nước đá bớt trút lên người anh một chút< cô lại đang Sợ nhà tư bản sẽ bị bệnh.
Lúc này, người dẫn chương trình rất biết tìm lý do nói chuyện thay Quan Triều Viễn: "Tổng giám đốc Quan đúng là ông chủ tốt, thật quan tâm đến nhân viên, tình nguyện để mình bị xối toàn bộ nước đá cũng không muốn nhân viên nữ chịu khổ, các nhân viên của Thịnh Thế đúng là có phúc ba đời mới gặp được ông chủ tốt thế này.”
Sau mấy giây, Quan Triều Viễn nhẹ nhàng buông Tô Lam ra, Tô Lam cũng vội vàng rút lại cánh tay trên eo anh. Anh lấy đi chiếc áo vest ướt che trên đầu cô, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu, trong mắt tràn đầy vẻ biết ơn.
“Bản kiểm điểm của cô không tồi!” Đột nhiên anh nói một câu không đầu không đuôi.
"Cái gì?" Tô Lam nhất thời không phản ứng kịp.
Quan Triều Viễn nhếch mép, tặng cô một nụ cười mỉm, sau đó dứt khoát cầm chiếc áo vest đã ướt nhẹp, xoay người rời đi.
Tô Lam còn sững sờ tại chỗ, bản kiểm điểm ư? Anh đã xem bản kiểm điểm
mà Kiều Tâm viết giúp cô sao? Nếu viết không tồi, vậy cũng không cần viết lại nữa phải không? Vào lúc này, cô còn cảm thấy có chút vui vẻ, dù sao lần này đã hoàn thành nhiệm vụ.
Hồ Mỹ Ngọc nắm lấy thời cơ, lập tức đuổi theo Quan Triều Viễn, cầm khăn, nhón chân muốn lau đầu tóc bị ướt và khuôn mặt anh, nhưng Quan Triều Viễn kịp thời đẩy cô ta ra, vô cùng kiên quyết từ chối ý tốt của cô ta.
Sau đó trợ lý riêng Lâm Minh và bí thư ký Ngải Liên chia nhau chạy tới cầm lấy áo vest của anh, cũng khoác khăn tắm đã chuẩn bị từ trước lên người Quan Triều Viễn, đoàn người đi về khu vực VIP.
Thấy Hồ Mỹ Ngọc gặm phải đinh, tâm trạng Tô Lam càng vui vẻ hết mức, vừa xoay người định xuống đài, không ngờ Hồ Mỹ Ngọc đã đi tới.
"Thật sự chưa bao giờ thấy có người phụ nữ nào không biết xấu hổ như cô, lớn bụng mà còn chạy ra quyến rũ đàn ông!" Hồ Mỹ Ngọc hung tợn giễu cợt.
Tô Lam nén giận, hé miệng cười nói: "Chẳng phải cô không lớn bụng cũng không quyến rũ được sao?"
"Cô " Hồ Mỹ Ngọc tức giận, vừa định phát tác.
Tô Lam lập tức cảnh cáo cô ta: "Nơi này đều là đồng nghiệp của tôi, hơn nữa tổng giám đốc Quan cũng đi rồi, cô đánh nhau với tôi ở đây sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu!"
"Chúng ta cứ chống mắt lên mà xem!" Hồ Mỹ Ngọc tức điên lên, xoay người rời đi.
Sau khi Hồ Mỹ Ngọc đi rồi, Kiều Tâm bước tới, nhìn bóng lưng Hồ Mỹ Ngọc và bĩu môi nói: "Ngày nào cũng như chó điên!"
Tô Lam bước tới nắm tay Kiều Tâm, cười nói: "Cho nên chúng ta bị chó cắn một cái, không thể cắn lại nó một phát chứ? Nước trái cây đằng kia không tệ, chúng ta lại uống một ly đi!"
"Được." Kiều Tâm vui vẻ đi qua.
Trên đường, Kiều Tâm nhỏ giọng nói: "Có thể thấy nhà tư bản đối xử với cậu không tồi nhỉ, vừa rồi lúc cậu ngã xuống, sắc mặt anh ta đều thay đổi!"
"Nhưng mà anh ta chỉ đau lòng cho cái bụng của tớ thôi, cậu cho rằng anh ta thật sự quan tâm đến tớ sao?" Mặc dù ngoài miệng Tô Lam nói như vậy, nhưng đáy lòng vẫn cảm thấy rất ấm áp.