Chiều hôm sau, bác Lý ở đối diện đã mang theo một cái ghế nhỏ ngồi ở cửa hơn nửa ngày. Tô Lam ra ngoài vứt rác, Bác Lý lập tức nói những lời châm chọc: "Tôi nói này Tô Lam, không phải cô nói hôm nay ba của đứa nhỏ sẽ đến đón hai mẹ con cô hay sao? Tôi ngồi đây từ sáng đến giờ, sao vẫn chưa thấy ba của đứa nhỏ đến nhỉ, không phải con cô là đứa con hoang không có ba đó chứ?”
Bác Lý này từ khi còn trẻ đã là một người góa chồng, khó khăn lắm mới nuôi một đứa con trai duy nhất lớn lên, do bình thường quá khắt khe, cho nên con dâu bà ta sống chết cũng không chịu sống chung.
Bây giờ bà ta đang sống một mình ở đây, con trai bà ta thì thỉnh thoảng đến thăm, còn con dâu thì không đội trời chung với bà ta, vì thế bản thân cô con dâu và cháu cũng sẽ không đến thăm.
Vì tính tình của bác Lý càng về già càng quái đản, chuyện gì cũng thích gò ép, hơn nữa còn nổi tiếng ở vùng này về cách ăn nói rất đáng ghét. Tô Lam với bà ta đã là hàng xóm nhiều năm như vậy, nhưng vẫn bị bà ta nói ra vào, làm cho mang nhiều tiếng xấu.
Tô Lam không thèm để ý đến bà ta, còn Sở Thanh Diên không nhịn được thò đầu ra hét một câu: "Bà già, tích đức đi!"
"Là tôi không tích đức sao? Chứ không phải do hôm qua mấy người ba hoa quá, khoác lác bay tận lên trời." Bác Lý bĩu môi.
Thật sự con người của bác Lý này, hàng xóm ở đây ai cũng biết cả. Tô Lam cũng không muốn để ý đến bà ta, nhưng sức ảnh hưởng của bà ta lại quá lớn. Nếu như không để ý tới bà ta, thì người trong cả khu này chắc hẳn sẽ đều biết đứa con gái lớn của Sở Thanh Diên chưa lập gia đình còn ở nhà mẹ đẻ, sẽ khiến cho nửa đời về sau của mẹ mình không thể ngẩng đầu lên nổi.
Ngay lúc này, ở lối đi truyền đến tiếng xe hơi, sau đó lập tức vang lên hai tiếng còi xe.
"Tô Lam! Tô Lam!" Sau đó bên ngoài lối đi truyền tới một giọng nam vang dội.
Đây là giọng của Quan Khởi Kỳ, Tô Lam vẻ mặt vui mừng, lập tức xoay người ra lối đi.
Một chiếc Land Rover phiên bản mới đậu ở dưới lầu của tòa dân cư cũ. Một người đàn ông xuất sắc mặc bộ vest màu xám bạc từ trên ghế lái bước xuống.
Bộ vest của anh ấy vừa nhìn đã biết có giá trị không nhỏ, trên tay đeo một chiếc đồng hồ vàng rực rỡ, khôi ngô tuấn tú, vẻ ngoài mạnh mẽ, ngay cả giày da cũng đen bóng. Anh ấy cùng với chiếc xe của mình không phù hợp với môi trường ở nơi này.
Cho nên Quan Khởi Kỳ vừa xuất hiện ở đây đã lập tức thu hút sự chú ý của hàng xóm, nhất là bác Lý, lúc nhìn thấy Quan Khởi Kỳ và chiếc xe của anh ấy quả thật đã bị choáng váng.
Nhìn thấy ánh mắt hâm mộ kia, khóe môi Tô Lam không khỏi nhếch lên, sau đó tươi cười chào đón, cô nói: "Anh đến rồi à?"
Quan Khởi Kỳ gật đầu, sau đó dùng điều khiển từ xa mở cốp xe ra, anh ấy nói: "Xách đồ lên thôi.”
Trong cốp xe có hơn mười hộp quà đủ màu được sắp xếp gọn gàng, Tô Lam xách lên mấy hộp, Quan Khởi Kỳ xách phần lớn còn lại, sau đó hai người sánh vai đi vào cửa thang bộ.
"Ôi mẹ ơi, đây là ai vậy?" Thím Vương chạy đến trước mặt bác Lý hỏi.
"Chưa gặp bao giờ." Bác Lý ngay lúc này có chút lúng túng. Bởi vì đây có thể là ba của đứa bé mà Tô Lam nói. "Dáng vẻ lịch thiệp đẹp trai như vậy, nhất là cách ăn mặc, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường. Bà nhìn quà ra mắt trong cốp xe kia kìa, cà phải rồi, bà nhìn chiếc xe này xem, cháu rể tôi cũng có một chiếc, mà không to bằng chiếc này, cũng phải cả bảy, tám mươi vạn đấy! Chậc chậc, có vẻ như con gái Sở Thanh Diên thật sự tìm được người có tiền, đúng là có phúc mà.” Thím Vương hâm mộ nhìn cửa sổ nhà Tô Lam nói.
Bác Lý đảo mắt, bà ta ghen ghét, hẹp hòi nói: "Nhìn thì có vẻ có tiền, nhưng ai biết trong nhà người ta đã có vợ hay chưa? Người tốt như vậy sao có thể nhìn trúng người ở chỗ chúng ta được chứ? Ngồi đây cả ngày, mệt rồi, quay về ngủ đây."
Nói xong, bác Lý lập tức xoay người đi về nhà mình.
Còn thím Vương thì quay đầu đi vào nhà dì Lưu, phải nhanh chóng báo cáo hết tất cả những gì mình nhìn thấy được.
Tô Lam dẫn Quan Khởi Kỳ vào nhà, lúc Sở Thanh Diên nhìn thấy Quan Khởi Kỳ cùng với những hộp quà tặng đầy màu sắc kia, bà đã hoàn toàn choáng váng!