Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Lam không tự chủ bước từng bước tới gần bọn họ, con người xinh đẹp thấm đẫm đau thương. 

Đi tới vị trí cách họ chỉ chừng mấy bước, cô dừng bước, thấy nữ nhân viên bán hàng đang đứng trong quầy, mặt mày tươi cười giới thiệu sản phẩm. 

"Chào anh, chào chị, anh chị chọn nhẫn cưới đúng chứ? Hàng của chúng tôi đạt chất lượng tiêu chuẩn quốc tế, thiết kế hàng đầu, kim cương cao cấp." 

"Tôi muốn xem mẫu này." Phương Ngọc Hoan chỉ chỉ một chiếc nhẫn trong quầy và nói. 

"Chị gái, chị thật tinh mắt, mẫu này có thiết kế tám mũi tên tám trái trái tim, tượng trưng cho tâm đầu ý hợp. Hơn nữa viên kim cương trung tâm của chiếc nhẫn này đến bốn phầy năm cara, phẩm chất tinh khiết, đây là bảo vật đặc biệt trong cửa hàng chúng tôi đấy, chỉ là bởi vì giá cả hơi mắc một chút, cho nên đặt ở đây đã hơn một năm vẫn chưa ai mua" Nhân viên bán hàng tràn đầy tươi cười giải thích. 

Bọn họ tới là để mua nhẫn cưới, xem ra đang chuẩn bị kết hôn rồi, có vẻ mình đã sắp phải cút đi! 

Tầm mắt Tô Lam nhìn chằm chằm vào gò má Quan Triều Viễn mấy giây, sau đó lập tức xoay người đi đến bên Kiều Tâm. 

Kiều Tâm vội vàng khuyên nhủ: "Tô Lam, cậu nghĩ thoáng một chút, từ đầu đến cuối định mệnh người kia không thuộc về cậu." 

"Cậu yên tâm, tớ cũng căn bản không có tình cảm gì với anh ta, làm sao lại không nhận ra chứ?"

Tô Lam cười nhạt, sau đó lập tức xoay người chỉ về phía sợi dây chuyền kim cương mà vừa rồi Kiều Tâm nhắc đến, nói với nhân viên bán hàng đang đứng đối diện: "Tôi muốn mẫu này!" 

Nói xong, lập tức đưa một tấm thẻ tín dụng cho nhân viên bán hàng đó. 

Thấy Tô Lam muốn mua dây chuyền kim cương một trăm ngàn tệ, Kiều Tâm không kìm được thấp giọng khuyên nhủ: "Cậu điên rồi, mua sợi dây chuyền mắc như vậy!" 

"Dù sao có người đài thọ, một lần cuối cùng, tất nhiên tớ phải đối xử tốt với mình một chút." Tô Lam cậy mạnh nặn ra một nụ cười, thật ra thì cô biết giờ phút này trong lòng mình đưa đám cỡ nào. 

Rất nhanh đã quẹt thẻ xong, Tô Lam cũng không thèm nhìn một nam một nữ bên kia, nhận lấy thẻ ngân hàng và dây chuyền kim cương, xoay người kéo Kiều Tâm rời khỏi trung tâm thương mại ngay. 

Phía bên này, Phương Ngọc Hoan đeo chiếc nhẫn có viên kim cương tám mũi tên tảm trái tim kia lên tay, ngửa đầu nhìn Quan Triều Viễn đang đứng bên cạnh, cười nói: "Triều Viễn, anh thấy thế nào?" 

Từ đầu đến cuối Quan Triều Viễn đều không hề nhìn chiếc nhẫn trên tay cô ta, mặt lạnh nói: "Không phải cố bảo tôi tặng cô một món quà sinh nhật sao? Sao lại biến thành mua nhẫn?" 

"Em... Em chỉ tùy tiện xem thử thôi, không muốn mua nhẫn." Phương Ngọc Hoan vội vàng tháo chiếc nhẫn kim cương trên tay xuống, trả lại cho nhân viên bán hàng, nhưng trên mặt khó nén vẻ thất vọng. 

Nhân viên bán hàng thu hồi món bảo vật kia, bĩu môi trả về vị trí cũ, vẻ mặt mang vẻ khinh thường. 

Lúc này điện thoại di động của Quan Triều Viễn có một tin nhắn mới. 

Anh cúi đầu mở ra xem thử, không kiềm được nhíu mày, sau đó bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây. 

"Triều Viễn, sao vậy?" Phương Ngọc Hoan tiến lên dò hỏi. 

"Tấm thẻ này cho cô, mật mã là sinh nhật tôi, quà tặng trong vòng một trăm ngàn tùy cô chọn!" Quan Triều Viễn nhét một tấm thẻ ngân hàng vào tay Phương Ngọc Hoan, sau đó xoay người rời đi vội vã. 

"Triều Viễn, anh đi đâu vậy?" Mặc cho Phương Ngọc Hoan kêu lên đằng sau, anh cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng chạy về phía cửa ra của trung tâm thương mại. 

Kiều Tâm và Tô Lam lên một chiếc xe taxi, xe taxi nhanh chóng lên đường. 

"Thật sự xin lỗi cậu, lúc đầu muốn mang cậu ra ngoài giải sầu một chút, không ngờ lại để cậu không vui." Kiều Tâm áy náy nói. 

"Đừng ngốc, liên quan gì đến cậu?" Tô Lam miễn cưỡng cười một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK