Tô Lam biết Giang Mỹ Uyển luôn yêu thầm Quan Khởi Kỳ, sau khi cô ở bên Quan Khởi Kỳ, đây cũng không phải bí mật gì, thế nên lần này Quan Khởi Kỳ không mời cô ta, không ngờ không mời nhưng cô ta vẫn đến.
“Xin lỗi, làm cô đến vô ích một chuyến rồi.” Tô Lam hơi lúng túng.
Cô kết hôn không thành với Quan Khởi Kỳ, chắc là cô ta sẽ thầm vui, dù sao thì chẳng ai muốn người mình thích kết hôn với người khác cả.
Tô Lam vốn không muốn nói chuyện với Giang Mỹ Uyển nữa, vốn dĩ hai người cũng chẳng có gì để nói, vả lại bây giờ cô ta là bạn của Quan Khởi Kỳ.
“Tôi...”
“Tô Lam, tôi muốn biết tại sao cô lại từ bỏ kết hôn với Khởi Kỳ?” Nhưng Giang Mỹ Uyển lại hỏi ra câu như vậy.
Giang Mỹ Uyển chỉ là sếp cũ của Tô Lam, hai người không đến mức là bạn, hơn nữa Tô Lam cũng không muốn nói chuyện riêng của cô và Quan Khởi Kỳ với cô ta.
Thế nên Tô Lam cười nói: “Sao chị biết là tôi từ bỏ Khởi Kỳ?” Nhưng Giang Mỹ Uyển ngoảnh mặt đi, cười rồi mới đáp: “Tô Lam, tôi rất hiểu Khởi Kỳ, tình yêu anh ấy dành cho cô là bất chấp tất cả. Mặc dù hôm nay là bản thân anh ấy tuyên bố hủy hôn lễ, nhưng tôi biết chắc chắn là cô không muốn kết hôn với anh ấy, nếu không, chắc chắn anh ấy sẽ không buông tay. Hơn nữa anh ấy rất yêu cô, thế nên mới nhận hết trách nhiệm về mình, nói gì mà vì lý do riêng tư nên mới hủy hôn lễ, là anh ấy có lỗi với cô. Mấy câu vớ vẩn này còn lâu tôi mới tin”
Nghe thấy thế, Tô Lam cũng không giả vờ nữa, thẳng thắn nói: “Chị đúng là rất hiểu Quan Khởi Kỳ.”
“Tôi quen anh ấy không phải một hai năm, nhưng hiểu thì có ích gì? Trái tim anh ấy ở chỗ cô.” Lúc Giang Mỹ Uyển nói câu này, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta toát vẻ đau thương. Giang Mỹ Uyển thật sự là một người rất tuyệt, có cả nhan sắc và trí tuệ, đáng quý nhất là tình cảm sâu đậm của cô ta dành cho Quan Khởi Kỳ. Thực ra nếu Quan Khởi Kỳ có thể ở bên cô ta, vậy thì chắc chắn là trai tài gái sắc, một cặp trời sinh.
“Sau này sẽ không nữa.” Tô Lam hờ hững nói.
“Cô nói gì?” Giang Mỹ Uyển cau mày, không hiểu ý của Tô Lam.
Tô Lam giải thích: “Tôi nói giữa tôi với Quan Khởi Kỳ đã kết thúc rồi, tôi đã lấy lại tình cảm của tôi dành cho anh ấy, tôi nghĩ chẳng lâu nữa anh ấy cũng sẽ lấy lại tình cảm anh ấy dành cho tôi thôi.”
Ý của Tô Lam rất rõ ràng, Giang Mỹ Uyển lại có cơ hội.
Nhưng Giang Mỹ Uyển lại không cho là vậy: “Tô Lam, cô hiểu về tình cảm không? Nếu đơn giản như cô nói, tình cảm nói lấy lại là lấy lại được, vậy trên đời này đâu còn khổ đau nữa.”
Những lời Giang Mỹ Uyển nói đã tác động đến trái tim Tô Lam, đúng vậy, cô ta nói rất đúng. Tình cảm thật sự nào có thể lấy lại? Tình cảm cô dành cho Quan Khởi Kỳ có thể cho đi và lấy lại dễ dàng, có lẽ là vì cô không yêu Quan Khởi Kỳ nhỉ?
Trong lòng cô luôn yêu người kia, cho dù hận thế nào hay trải qua thời gian dài đằng đẵng ra sao, cô phải làm thế nào để xóa anh ra khỏi trái tim cô?
“Đúng vậy, quả thực tình cảm khiến con người ta bất lực.” Tô Lam gật đầu.
Thấy vẻ mặt của Tô Lam, Giang Mỹ Uyển bèn nói: “Được, tôi hiểu rồi. Cô không yêu Quan Khởi Kỳ, ít nhất thì vẫn chưa đủ yêu anh ấy, hôm nay anh ấy không kết hôn với cô là may mắn của anh ấy.”
Giang Mỹ Uyển đúng là một người thông minh, từ lời nói của cô, cô ta có thể biết người cô yêu không phải Quan Khởi Kỳ.
“Mặc dù tôi với anh ấy không thành vợ chồng, tôi vẫn hi vọng tương lai anh ấy có thể hạnh phúc. Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi đi trước.” Tô Lam nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện với Giang Mỹ Uyển.