Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Tô Lam nhìn Quan Khởi Kỳ cười rộ lên, cô vươn tay chạm vào gò má của người đàn ông trước mặt mình, nói lời từ tận đáy lòng: "Khởi Kỳ, cảm ơn anh."

"Anh đã từng nói giữa chúng ta không cần nói lời đó mà." Quan Khởi Kỳ cúi đầu hôn lên trán cô. 

Sáng hôm sau, Quan Khởi Kỳ sắc mặt nặng nền ngồi ở ghế sau xe Mercedes, Lâm Minh ở trước đã lái xe rời khỏi tiểu khu. 

Xe đang chuyển qua khúc cua thì Lâm Minh đột nhiên phanh gấp, bánh xe kêu mấy tiếng rồi dừng ngay lại! 

Do xe phanh gấp, cả người Quan Triều Viễn ngã ra trước, anh không khỏi cau mày hỏi: "Chuyện gì vậy?" 

Lâm Minh nhìn chằm chằm bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt, ngạc nhiên nói: "Tổng giám đốc Quan, cô Tô..."

Mới vừa rồi đột nhiên có bóng người xuất hiện, lao ra cản xe lại. Cũng may Lâm Minh phản ứng nhanh nhạy nếu không có lẽ sẽ thực sự tông trúng người trước mặt. Lúc nhìn thấy Tô Lam mặc áo choàng đen dài trước mặt, anh ta thực sự rất sửng sốt! 

Nghe Lâm Phong nói vậy, Quan Triều Viễn nhìn ra ngoài cửa xe, chỉ thấy bóng người mặc áo choàng lông cừu dài màu đen trước mặt. 

Lúc này, mái tóc dài của cô đang tung bay theo gió giữa không trung, sắc mặt tái nhợt, mắt nhìn người đang ngồi trên xe hơi là anh, rõ ràng là cô đến tìm anh. 

Quan Triều Viễn trông thấy Tô Lam lòng nhộn nhạo, sau đó mở cửa, bước xuống xe, đi thẳng đến trước mặt Tô Lam. 

"Tô Lam, em đến tìm tôi à?" Trong giọng Quan Triều Viễn chứa niềm vui, mắt cũng sáng rực lên. 

Tô Lam không muốn nhiều lời với anh, mặt không cảm xúc, giương mắt lên nhìn anh nói: "Không phải anh bảo Minh An là con trai tôi hay sao?" 

"Đúng vậy." Quan Triều Viễn gật nhẹ đầu. 

"Anh nói miệng không bằng không chứng, tôi muốn làm giám định mẹ con với Minh An!" Tô Lam kiên định nói. 

Nghe vậy, Quan Triều Viễn lưỡng lự một lát sau đó mới gật đầu nói: "Được, tôi đồng ý với em, lúc nào thì đi?" 

"Bây giờ." Tô Lam đáp lại hai từ. 

Hôm nay cô đến tìm anh bất ngờ như vậy vì muốn đánh úp anh, tránh cho anh kịp chuẩn bị trước. 

Dĩ nhiên Quan Triều Viễn biết ý định của Tô Lam, anh cười nói: "Nghe theo em hết, đến bệnh viện nào hay tìm trung tâm giám định nào cũng do em quyết cả, thực ra thì kết quả đều giống nhau cả thôi." 

Sau đó, Tô Lam cầm một tấm danh thiếp đưa cho Quan Triều Viễn: "Đây là trung tâm giám định uy tín và lớn nhất cả Giang Châu, sáng hôm nay tôi đã hẹn trước rồi, một tiếng nữa anh dẫn theo Minh An đến đây gặp tôi!" 

Quan Triều Viễn liếc nhìn tấm danh thiếp trên tay nói: "Giờ tôi sẽ gọi điện bảo chị Hồng dẫn Minh An xuống ngay, hay là em lên xe cùng đi với tôi đi?" 

Nghe vậy, Tô Lam kiên quyết cự tuyệt: "Thôi khỏi, bên kia còn có người đang đợi tôi!" 

Nói xong, cô chuyển mắt nhìn liếc ra sau. 

Quan Triều Viễn nhìn theo mắt cô, chỉ thấy một chiếc Land Rover đỗ ở nơi chỉ cách bọn họ vài chục mét, bên cạnh nó chính là người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám tro. 

Lúc này, anh ấy cũng đang hướng mắt nhìn sang bên này, nét mặt tương đối căng thẳng, nhìn cũng biết anh ấy đang lo cho Tô Lam. 

Trông thấy Quan Khởi Kỳ, Quan Triều Viễn cau mày, sau đó cúi đầu nhìn tấm danh thiếp trong tay cười nói: "Sao tôi lại quên mất nhỉ, Quan Khởi Kỳ rất hay nhận vụ án kiểu vậy mà, chắc là cậu ta có kinh nghiệm về khoản giám định mẹ con lắm" 

Giọng Quan Triều Viễn khi nói thể hiện rõ sự ghen tức. 

Tô Lam không muốn giải thích hay tranh cãi với anh chỉ bảo: "Dù Quan Khởi Kỳ có kinh nghiệm hay không thì đây cũng là trung tâm giám định uy tín và lớn nhất cả Giang Châu, kết quả đưa ra chắc chắn sẽ công tâm nhất." 

"Tôi tin sẽ không ai dám làm xằng làm bậy trong chuyện này đâu." Quan Triều Viễn cất tấm danh thiếp đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK