Nghe tiếng Tô Lam, Quan Khởi Kỳ quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt cô rất nghiêm túc, không khỏi cau mày.
Tô Lam chăm chú nhìn Quan Khởi Kỳ, tay phải nắm thành nắm đấm, lúc này cô tăng thêm can đảm, nhưng chân lại hơi run. Vì sau khi cô đưa ra quyết định này, cô muốn tạm biệt quá khứ, cô muốn bắt đầu cuộc sống mới, Xuân Xuân cũng bắt đầu cuộc sống mới.
Quan Khởi Kỳ chăm chú nhìn Tô Lam một chốc rồi nói: “Vào rồi nói.”
“Ừm.” Tô Lam gật đầu.
Sau đó Quan Khởi Kỳ quay lại cầm chìa khóa mở cửa căn hộ mình sống.
Sau khi Quan Khởi Kỳ vào trong, Tô Lam cũng vào theo, quay người đóng cửa lại.
Tô Lam chầm chậm đi đến trước mặt Quang Khải Kỳ, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh ấy, nói: “Khởi Kỳ, tôi chấp nhận đề nghị của anh.”
Quan Khởi Kỳ nghe vậy, cau mày nhìn Tô Lam, không phản ứng lại: “Em... em có ý gì?”
Tô Lam cắn môi, ngập ngừng hỏi: “Anh đổi ý? Nếu anh đổi ý thì xem như tôi chưa nói gì?
Nói xong, cô bèn cất bước muốn đi.
Lúc này, Quan Khởi Kỳ giơ tay nắm lấy cổ tay cô.
Tô Lam cảm thấy cổ tay mình siết lại, chợt ngẩng đầu thì thấy Quan Khởi Kỳ nhìn cô bằng đôi mắt nóng bỏng, hỏi: “Ý của em là em đồng ý... ở cạnh tôi?”
“Ừm.” Tô Lam nặng nề gật đầu. Đây là quyết định cô đã nghĩ xong mấy hôm trước lúc trong bệnh viện, mấy ngày nay, tuy cô cũng do dự, nhưng nghĩ đến Xuân Xuân, cô không thể ích kỷ như thế. Xuân Xuân có thể hạnh phúc lớn lên dưới sự quan tâm chăm sóc của Quan Khởi Kỳ, cô không thể vì cảm nhận của mình mà để xuân Xuân trưởng thành trong một gia đình đơn thân, để cô bé bị ảnh hưởng cả đời được.
“Em nói... thật ư?” Nghe được đáp án khẳng định, Quan Khởi Kỳ vui vẻ nhìn sang, thật sự không dám tin vào tai mình.
Nhìn dáng vẻ vui mừng của Quan Khởi Kỳ, Tô Lam mím môi gật đầu, sau đó mới trịnh trọng nói: “Khởi Kỳ, tôi không muốn lừa anh, tôi đồng ý bên cạnh anh vì Xuân Xuân, nhưng tôi đảm bảo với anh, những ngày sau này tôi sẽ cố gắng yêu anh!”
Quan Khởi Kỳ nghiêm túc nghe hết lời Tô Lam, sau đó hỏi: “Em nói xong rồi?”
“Xong rồi.” Tô Lam gật đầu.
Kế đó Quan Khởi Kỳ bèn nhìn Tô Lam, cười nói: “Tô Lam, em vẫn thẳng thắn như thế, tôi tán thưởng nhất tính thẳng thắn của em, nhưng lời nói hôm nay thật sự hơi phá phong cảnh.”
Tô Lam cau mày. Thật sự, đã đồng ý ở cạnh người ta rồi còn nói là vì con, với lại mình còn không yêu anh ấy, điều này thật sự khiến người ta chịu tổn thương.
Một chốc sau, Quan Khởi Kỳ đột nhiên tiến lên một bước, giơ tay giữ eo Tô Lam, sau đó nâng cô lên.
Thoáng chốc, Tô Lam vốn thấp hơn Quan Khởi Kỳ nửa cái đầu chợt cao hơn Quan Khởi Kỳ, cô cúi đầu hoảng hốt nhìn anh ấy: “Khởi Kỳ, anh làm gì vậy?”
Cơ thể lơ lửng trên không như thế này khiến cô hơi lo lắng sợ hãi.
Nhưng Quan Khởi Kỳ lại cười nói với cô: “Tô Lam, em nghe kỹ đây, Quan Khởi Kỳ tôi rất có tự tin ngày tháng sau này được em yêu, với lại sẽ khiến em yêu đến chết không thay đổi!”
Tô Lam sững sờ, Quan Khởi Kỳ bèn giữ eo Tô Lam, nhanh chóng quay quanh phòng.
Tô Lam sợ hãi, đặt tay lên vai anh ấy, vừa hoảng vừa kích thích hét lên: “Khởi Kỳ, anh làm gì vậy? Mau thả tôi xuống...”
Quan Khởi Kỳ lại chơi thành nghiệm, bước đi nhanh hơn, vả lại còn cười sảng khoái.
“Ha ha...” Cuối cùng, Tô Lam cảm thấy rất kích thích, tiếng cười vang vọng trong phòng.
Quan Khởi Kỳ ôm Tô Lam quay quanh phòng khách mấy phút, mãi đến khi hai người đều choáng váng mới dừng lại.
Anh ấy đặt cô lên sofa, hai người thở hổn hển, hoa mắt chóng mặt.
Lúc này Tô Lam cảm thấy cả phòng trong mắt đều quay tròn, cô tựa đầu lên lưng ghế sofa, trên mặt vương nụ cười, thật sự chưa từng điên cuồng như vậy, cảm giác bay bổng nhẹ nhàng thế này thật sự rất kích thích.
Quan Khởi Kỳ vịn sofa thở hổn hển mấy giây, sau đó giơ một tay đỡ đầu, đôi mắt nhìn Tô Lam trước mắt thật sâu xa.
“Anh nhìn gì?” Một chốc sau, Tô Lam phát hiện ánh mắt của anh ấy, khẽ hỏi.
Anh ấy đột nhiên giơ tay giữ cằm cô, dường như nhìn chưa đủ, nói: “Em thật xinh đẹp.”
Nghe lời khen như vậy, Tô Lam không khỏi mỉm cười: “Nếu anh khen tôi thứ khác thì được, bên cạnh anh nhiều cô gái đẹp như thế, nào có ai không xinh bằng tôi? Tưởng Vân mang vẻ đẹp phong tình khác biệt, mà Giang Mỹ Uyển lại là cô gái xinh đẹp mười phân vẹn mười.”
Lúc nói đến đây, Quan Khởi Kỳ tiến lên phía trước che miệng đang nói bằng đôi môi chính mình.
“Ưm...” Lời Tô Lam chưa kịp nói hết lại nuốt ngược vào bụng.
Nụ hôn của anh ấy cực kỳ dịu dàng, Tô Lam sững sờ!