Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khẩu vị của em đâu nặng đến mức đó đâu?" Quan Khởi Kỳ bị nói đến hơi xấu hổ. 

"Đừng tưởng anh không biết mấy chuyện trăng hoa của em, những năm nay không có Tưởng Vân ở bên, phòng của em cũng đâu trong vắng, nào là thiếu nữ ngây thơ, phụ nữ trưởng thành, em đều đã chạm qua rồi!" Quan Triều Viễn chế giễu. 

"Anh họ tốt của em ơi, đừng lôi chuyện cũ của em ra trêu chọc nữa được không? Đó đã là chuyện quá khứ, giờ em đã cải tà quy chính!" Quan Khởi Kỳ lập tức đảm bảo. 

"Chuyện riêng của em, anh không quản, chỉ cần thay anh chăm sóc cho Minh An là được." Quan Khởi Kỳ cười, lắc đầu một cái. 

"Yên tâm đi, Minh An là con trai anh, cũng là cháu trai của em. Em sẽ chăm sóc cho nó thật tốt, đến khi anh trở về khéo còn béo lên hai cân!" Quan Khởi Kỳ tiếp tục đảm bảo. 

Khóe miệng Quan Triều Viễn lại cong lên đầy vẻ hài lòng... 

Hai ngày sau, vào buổi tối, Tô Lam tắm xong, đắp mặt nạ, vừa định nằm lên giường nghe chút nhạc rồi ngủ. 

Không ngờ bỗng truyền bên ngoài đến âm thanh mở khóa! 

Lỗ tai Tô Lam dựng đứng lên, cô từ từ đi về phía cửa. 

Nơi này chỉ có một mình cô ở, ngay cả Kiều Tâm cũng không có chìa khóa, sao lại có người có thể tự mở cửa được? 

Trong đầu Tô Lam lập tức nhớ tới tin tức mấy ngày trước nói có người lẻn vào phòng, giết người lúc nửa đêm, tóc tai cô dựng đứng cả lên. 

Ngay sau đó, cô nhanh chóng tháo mặt nạ xuống, nhìn xung quanh rồi nhanh chóng lấy chiếc ô ở cửa. 

Lát sau, khóa cửa bị mở ra, cửa bị người bên ngoài đẩy vào, Tô Lam không nhìn rõ người đó, giơ ô lên đập mạnh về phía bóng đen ngoài cửa! 

Người kia vươn tay nắm lấy đầu kia của chiếc ô, lúc này Tô Lam mới định thần nhìn lại, phát hiện người tới là anh, trong lòng không khỏi khó chịu! 

"Sao anh lại có chìa khóa nhà tôi?" Tô Lam hung dữ hỏi. 

"Làm một chiếc chìa khóa vạn năng với tôi không phải việc quá khó." Quan Triều Viễn trả lời. 

Thấy dáng vẻ điềm nhiên của anh, Tô Lam tức giận muốn phát điên, lập tức quát ầm lên: "Anh có biết đây là phạm pháp không?" 

"Em có thể báo cảnh sát, tôi không sợ đi tù." Quan Triều Viễn nói xong, xoay người đóng cửa lại: "Anh... rốt cuộc anh muốn thế nào?" Tô Lam muốn rút lại cái ô nhưng anh vẫn nắm chặt lấy đầu còn lại. Cô tức giận, ném cái ô trong tay đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK