Chạng vạng tối hôm nay, đến giờ tan làm, Tô Lam mặc một chiếc áo khoác lông cừu màu đen vội vã bước ra từ đằng sau một tòa cao ốc.
Trên vai cô đeo cặp da, trong lòng ôm năm sáu bọc hàng, trong tay còn cầm một xấp đơn chuyển phát nhanh, vội vội vàng vàng đi về phía công ty chuyển phát nhanh ở đối diện.
Cô phải nhanh chóng gửi mấy gói hàng này đi, sau đó về nhà cho Xuân Xuân bú sữa, chắc chắn Xuân Xuân đang nóng lòng chờ đợi.
Nhưng đèn xanh ở phía trước bỗng nhiên chuyển thành đèn đỏ, Tô Lam nhướng mày ngước mắt nhìn, không ngờ đèn đỏ này tận chín mươi lăm giây, lúc này đang là giờ giao thông cao điểm, dòng xe cộ rất lớn, mặc dù trong lòng suốt ruột nhưng cũng chỉ có thể đứng ở đó ngoan ngoãn đợi đèn đỏ chuyển thành đèn xanh...
Giờ phút này, trong một quán cà phê ở bên đường.
Âm nhạc trong quán cà phê nhẹ nhàng bay bổng, giờ này trong quán rất vắng vẻ, không có mấy người.
Ở vị trí ngồi gần cửa sổ có một người đàn ông mặc đồ vest màu đen, anh nghiêng đầu, có một đôi mắt đen sâu thẳm.
Lúc này, ánh mắt của anh đang dõi theo một nơi trên con đường dành cho người đi bộ chỉ cách nơi này khoảng mấy chục mét.
Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu đen trong đám người kia, tóc của cô tung bay theo gió, bị thổi đến rối bời, nếu như có thể, anh thật muốn đi lên phía trước giúp cô vén mái tóc dài đó.
Vốn dĩ anh cũng chỉ có thể nhìn cô một cái, bởi vì từ chỗ cô đi làm chỉ đi ngang qua đây mà thôi, nhưng mà không ngờ hôm nay ông trời tốt tính, vậy
mà để cô gặp phải đèn đỏ chín mươi lăm giây, như vậy là anh có thể nhìn cô thêm một lát.
Dường như cô đã gầy hơn lúc trước một chút, nhưng tinh thần rất tốt, làn da vẫn trắng nõn như cũ, tuy rằng mặc áo khoác lông cừu màu đen nhưng vẫn bị lạnh đến run lẩy bẩy, dù sao gió lạnh mùa đông vẫn cực kỳ lạnh.
Chín mươi lăm giây đèn đỏ cũng chỉ chớp mắt là qua, rất nhanh, đèn đỏ đã chuyển thành đèn xanh, Tô Lam bước nhanh theo đám người đi về phía đổi diện.
Ánh mắt của Quan Triều Viễn bám sát theo bóng lưng của Tô Lam, ngay lúc anh định dụi tắt điếu thuốc lá ở giữa ngón tay và chuẩn bị rời đi.
Không ngờ, có lẽ là do Tô Lam đi quá vội vàng, dưới chân bị trượt nên vấp ngã ở trên đường, những gói hàng trong tay và đơn chuyển phát nhanh rơi tung tóe xuống đất, vô cùng chật vật!
Thấy vậy, trong lòng Quan Triều Viễn hẫng một cái, sau đó lập tức thất thổ đứng lên, bởi vì hình như biểu cảm trên mặt Tô Lam có chút vặn vẹo, có lẽ là cô bị ngã đau rồi.
Đầu lông mày Quan Triều Viễn nhăn lại, nếu như có thể, đương nhiên anh rất muốn chạy tới đỡ cô dậy trước tiên, nhưng chắc chắn cô rất bài xích anh, tạm thời anh vẫn chưa muốn làm rối loạn trạng thái cuộc sống của cô.
Một lát sau, Quan Triều Viễn nhìn thấy đã có người có lòng tốt đỡ Tô Lam dậy, còn có người qua đường giúp Tô Lam nhặt những gói hàng và đơn chuyển phát nhanh, Tô Lam tươi cười nói cảm ơn những người kia.
Đèn xanh lại nhanh chóng chuyển thành đèn đỏ, có người giúp đỡ dìu Tô Lam đi sang đường...
Nhìn thấy Tô Lam không có gì đáng ngại, lông mày Quan Triều Viễn mới chậm rãi thả lỏng ra một chút, nhưng cũng biết chắc chắn là cô đã bị ngã đau.
Thoáng chốc sau, ô tô như dòng nước gào rú đi qua, ngăn cách tầm mắt của anh, anh không còn nhìn thấy Tô Lam nữa. Lúc này, tay Quan Triều Viễn run một cái, vì một thời gian dài không động đến tàn thuốc của điếu thuốc lá ở giữa ngón tay rơi vào trên mu bàn tay anh, làm anh bị bỏng một chút.
Nửa giờ sau, quan Triều Viễn đã ngồi ở trên ghế sau ô tô.
Lâm Minh lái ô tô ở phía trước, màn đêm đã buông xuống, trên đường cái vẫn xe cộ đông đúc như cũ, ánh sáng trong xe ảm đạm, chỉ có một vài ánh đèn chiếu vào từ bên ngoài.