Quan Triều Viễn đứng trước cửa sổ ở hành lang, tay siết chặt thành nắm đấm tì lên bức tường cứng, đầu mày anh cau chặt, ánh mắt lạnh toát hệt như băng ngàn năm, nhưng cũng không che đi được vẻ lo lắng trong đôi mắt anh. Lâm Minh đứng sau Quan Triều Viễn cũng mặt đầy nghiêm trọng, mặc dù biết bây giờ nói gì cũng vô ích, nhưng anh ta vẫn không kiềm được khuyên một câu: “Tổng giám đốc Quan, đừng lo lắng quá, hiện tại y học phát triển như vậy, rất nhiều trẻ sinh sớm, thường thì ở lại bệnh viện một thời gian sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Sau khi im lặng hồi lâu, Quan Triều Viễn mới khàn giọng nói: “Tôi có lỗi với Tô Lam và đứa bé trong bụng cô ấy, tất cả đều là lỗi của tôi. Nếu lúc đầu tôi có thể hạ quyết tâm với Phương Ngọc Hoan thì Minh An sẽ không có ngày hôm nay!
Nói xong, Quan Triều Viễn đấm mạnh vào bức tường lạnh lẽo cứng cáp mấy cái, tay anh sắp trào cả máu.
“Tổng giám đốc Quan.” Lâm Minh cau mày.
Quan Triều Viễn lập tức thôi đám vào tường, xoay người ngồi xuống hàng ghế, hai tay vò tóc.
“Dù sao thì anh cũng không ngờ chuyện sẽ phát triển thành thế này.” Lâm Minh chỉ có thể an ủi như vậy. Nhưng Quan Triều Viễn lại không chịu buông bỏ, chìm sâu vào tự trách và áy náy. “Nếu không phải bệnh của Minh An ngày càng nặng, bác sĩ nói nó không thể đợi thêm được nữa thì sao tôi có thể nhẫn tâm mổ lấy đứa bé còn chưa đủ tháng trong bụng Tô Lam ra chứ? Tôi không phải một người đàn ông xứng chức, càng không phải một người ba xứng chức!” “Giữa hai điều hại thì đành chọn điều ít hại hơn, hiện tại Minh An đang chờ máu ở cuống rốn của đứa bé trong bụng cô Tô để được cứu sống, bây giờ chỉ có thể để con của cô Tô sinh sớm. Huống hồ anh cũng đã hỏi ý kiến bác sĩ rồi, bác sĩ nói đứa bé tám tháng một tuần sinh ra thì về cơ bản không có vấn đề gì, anh đừng tự trách mình, bây giờ tất cả đều đã hết cách. Thực ra anh mới là người đau khổ nhất, một mình chịu tất cả khó khăn và buồn phiền, cô Tô lại hiểu lầm về anh như vậy.” Lâm Minh nhìn Quan Triều Viễn đau khổ áy này, trong lòng anh ta cũng rất khó chịu.
Một lúc lâu sau, cửa phòng mổ mở ra, một bác sĩ mặc áo blouse trắng gấp gáp bước ra.
“Bác sĩ, tình hình sao rồi?” Quan Triều Viễn bước nhanh tới hỏi.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, khóe miệng nở nụ cười: "Sản phụ vừa sinh một bé gái, các dấu hiệu sinh tồn của em bé vẫn trong giới hạn bình thường, nhưng dù sao cũng là sinh non một tháng, nên đã được đưa vào lồng ấp rồi.”
Nghe đến đây Quan Triều Viễn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó sốt sắng hỏi: "Còn người mẹ thì sao?”
Lúc này, bác sĩ bỗng nghiêm mặt lại: “Sản phụ bị băng huyết sau sinh rất nhiều, đã truyền máu, cần phải nằm viện theo dõi thêm.”
Nghe vậy, hai hàng lông mày của Quan Triều Viễn nhíu chặt, sau đó nói: “Bác sĩ, nhờ ông cố gắng hết sức cứu chữa cho cô ấy.”
"Anh Quan, việc này anh cứ yên tâm, cứu giúp bệnh nhân là trách nhiệm của y bác sĩ chúng tôi.” Bác sĩ trả lời.
Ngay sau đó, Quan Triều Viễn lại hỏi: "Bác sĩ ơi, máu cuống rốn của con gái tôi có thể cứu được con trai tôi không?"
Bác sĩ đáp: "Máu cuống rốn của con gái anh đã được gửi đi xét nghiệm. Chỉ cần hòa hợp nhóm máu là có thể tiến hành phẫu thuật ngay cho con trai anh!"
“Cảm ơn ông” Quan Triều Viễn nghe xong thì nói một tiếng cảm ơn, sau đó chìm vào trầm tư hồi lâu.
Lâm Minh thấy vậy chỉ đứng sang một bên không dám quấy rầy anh, Lâm Minh biết tâm trí của Quan Triều Viễn lúc này đang rất căng thẳng, nếu máu cuống rốn của con gái không trùng với nhóm máu của Minh An thì không biết anh sẽ đối mặt với chuyện này ra sao. Trong sáu tháng qua, có thể nói Quan Triều Viễn đã dùng tất cả các mối quan hệ của mình để tìm ra tủy phù hợp với Minh An, nhưng đáng tiếc, vì Minh An và anh đều là nhóm máu hiếm, cho nên tỷ lệ thành công tìm được tủy xương phù hợp cho Minh An gần như bằng không, hy vọng duy nhất chính là những anh chị em cùng cha khác mẹ của Minh An có thể có tủy xương phù hợp với cậu bé.