Sau khi Quan Triều Viễn và Phương Ngọc Hoan rời khỏi bữa tiệc trước, tiệc tùng cũng bước vào hồi kết.
Lúc tạm biệt, bà cụ Lý kéo tay Tô Lam nói: "Cô Tô, cảm ơn cháu đã giúp bà."
"Bà ơi, cháu rất vinh hạnh" Tô Lam cười nói.
"Cháu rất giống bà lúc còn trẻ, hy vọng lần sau chúng ta sẽ gặp lại" Trong mắt bà cụ Lý chứa sự yêu thích.
"Cháu mong là vậy." Tô Lam khẽ gật đầu.
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ thân phận của cô và bà cụ Lý cách biệt mười vạn tám ngàn dặm, có lẽ sau này không còn cơ hội gặp gỡ nữa.
Nhưng quả thật trên người bà cụ Lý không có bất kỳ dáng vẻ kiêu ngạo nào mà quý bà nhà có vai vế nên có, trái lại cực kỳ hiền lành, khiến người ta kính trọng.
Quan Khởi Kỳ lái chiếc Land Rover đưa Tô Lam về thắng nhà.
"Không cần tiễn, tôi tự về là được rồi." Lúc xuống xe, Tô Lam khéo léo từ chối ý tốt muốn xuống xe tiễn cô của Quan Khởi Kỳ.
Có điều Quan Khởi Kỳ vẫn kiên quyết xuống xe đưa cô đi vào khu dân cư, cười nói: "Kiểu khu dân cư cũ kỹ như vậy buổi tối rất không an toàn, một cô gái như cô vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn."
"Cảm ơn"
Thấy Quan Khởi Kỳ kiên quyết, Tô Lam cũng ngại từ chối. Tuy rằng tòa nhà này nằm trên mảnh đất trung tâm của Giang Châu, nhưng quả thật hơi cũ kỹ, có điều tiền thuê khá rẻ, vì tiết kiệm chi tiêu nên Tô Lam bèn chọn nơi này.
Cũng may cách công ty rất gần, không còn cách nào khác, cô còn phải gánh vác tiền sinh hoạt của mẹ và em gái, mặc dù kiếm được không ít, nhưng cũng phải tính toán tỉ mỉ.
Đưa đến đầu cầu thang, Tô Lam quay người nói: "Được rồi, tôi đã đến nơi!"
Quan Khởi Kỳ đứng ở đó, đưa tay sờ sau gáy, vẫn chưa có ý định đi, ngẩng đầu nhìn lên trăng lưỡi liềm trên bầu trời, nói luyên thuyên: "Ánh trăng hôm nay thật đẹp."
Nghe vậy, Tô Lam ngẩng đầu nhìn mặt trăng, bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí là lạ, cô chợt cảm thấy hơi lạnh, bèn dùng hai tay ôm lấy bờ vai của mình, dù sao tối nay cô cũng mặc váy hở vai.
Thấy thế Quan Khởi Kỳ vội cởi áo vest của mình ra muốn khoác lên cho Tô Lam.
Tô Lam lui về phía sau một bước rồi từ chối thẳng: "Luật sư Quan, tôi nghĩ áo khoác của anh chỉ có thể khoác lên người bạn gái anh, tôi khoác không thích hợp."
Nếu như Quan Triều Viễn nói không sai, vậy thì cô phải nhắc nhở anh ấy, anh ấy là người có bạn gái, bây giờ đối xử với cô như vậy đã hơi quá.
Nghe vậy, gương mặt Quan Khởi Kỳ cứng đờ, sau đó rút tay về, ôm áo vest vào trong lòng, ngượng ngùng nói: "Thật ra..."
Không đợi Quan Khởi Kỳ nói xong, Tô Lam đã ngắt lời anh ấy: "Thật ra tôi cảm thấy lần trước tôi quả lỗ mãng, nửa đêm còn đưa thuốc đến cho anh, kết quả bị dầm mưa, tôi lại không gọi được xe về nhà, chỉ có thể tắm rửa ở nhà anh, tạm thời mặc áo sơ mi của anh, thật ra tôi nên cảm thấy may mắn vì lần trước gặp phải Quan Triều Viễn, chứ không phải là bạn gái của anh. Tôi đã ly hôn với anh ấy, hiểu lầm cũng không sao, nhưng nếu bạn gái của anh hiểu lầm thì sẽ phiền tức to, không những ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người, mà cũng ảnh hưởng đến danh dự của tôi, anh nói xem có đúng không?"