Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối diện với cảnh cáo của Quan Triều Viễn, Tưởng Vân thật sự ngậm miệng lại, một câu cũng không dám nói tiếp, chỉ là đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Lam một hồi, mới bắt đầu mềm mỏng hỏi: “Vậy anh có thể nói cho tôi biết anh với cô ta có quan hệ gì không?” 

“Vợ cũ của tôi.” Quan Triều Viễn trả lời cô ta mấy chữ đơn giản. 

Nghe được mấy chữ này, Tường Vân lập tức ngạc nhiên đến mức cằm cũng sắp rơi xuống dưới! 

Lúc này, Tô Lam cúi thấp đầu xuống, khóe môi nhẹ bĩu, nghĩ thầm: Xem ra thân phận vợ cũ của Quan Triều Viễn này đã trấn áp được Tường Vân. 

Ngay sau đó, Tưởng Vân quay đầu lại liếc nhìn Quan Khởi Kỳ ở trước mặt, không khỏi cười lạnh nói: “Khởi Kỳ, khẩu vị của anh cũng thật quá nặng!” 

Nói xong, cô ấy xoay người rời đi. 

Lúc này, người xấu hổ lại là Quan Khởi Kỳ, trong ngực anh ấy còn ôm hoa tươi, lúng túng nói: “Anh họ Tưởng Vân cô ấy có chút hiểu lầm với em, anh cứ xem bệnh cho Tô Lam đi, mọi hậu quả em sẽ đều gánh chịu.” 

“Anh cũng rất hy vọng Tưởng Vân chỉ hiểu lầm.” Quan Triều Viễn nói một câu hai ý. 

Trên mặt Quan Khởi Kỳ lộ ra một nụ cười mất tự nhiên, sau đó đặt bó hoa ở trong lòng lên chiếc bàn đầu giường, ngại ngùng nói: “Vậy em đi trước.” 

“Không tiễn.” Quan Triều Viễn nặn ra hai chữ từ trong kẽ răng. 

Chân trước Quan Khởi Kỳ vừa đi, Quan Triều Viễn đã đi tới trước đầu giường, ném bó hoa vào trong thùng rác. 

Lúc này Tô Lam buồn cười không thôi, cô có thể nhìn ra Quan Triều Viễn đang ghen, sắc mặt âm trầm quả thật có thể tích ra nước. 

Thấy anh tức giận ngồi ở trên ghế, chẳng những không nói một lời, đôi mắt còn hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào một phía ở trong phòng. 

Tô Lam biết bây giờ không thể chọc vào anh, cho nên bèn yên lặng vào trong nhà vệ sinh. 

Tô Lam lề mề ở trong nhà vệ sinh một hồi lâu, sau đó mới đi ra, vịn tường đi tới. 

“Vì sao em cứ luôn trêu chọc những người đàn ông khác?” Đôi mắt của Quan Triều Viễn nhìn cô chằm chằm, giọng nói không lớn, nhưng ngữ điệu vô cùng u oán. 

Tô Lam rất muốn phản bác, nhưng lại lập tức nhắc nhở bản thân: Bây giờ cô là người điếc, không nghe thấy được gì cả, cho nên chỉ có thể giả vờ thành dáng vẻ không biết gì ngồi ở mép giường. 

Có điều trong lòng cô vẫn luôn kêu oan, cô chưa từng trêu chọc Quan Khởi Kỳ có được không? Muốn trách thì tự trách bản thân sao lại vào công ty của anh ấy. 

Giống như lời kia của Hồ Mỹ Ngọc rằng hai năm gần đây cô vẫn luôn có số đào hoa với các sếp, nhưng lại đều là hoa đào nát, cho nên những lần tìm việc sau đó cô vẫn luôn tìm sếp là mấy ông già, để đỡ phải lại xảy ra mấy tin đồn màu hồng gì đó. 

Tô Lam cụp mắt xuống, bởi vì cô phát hiện ánh mắt của Quan Triều Viễn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô thật không yên. 

Qua một hồi lâu, cuối cùng anh cũng đi tới, viết mấy chữ lên trên một tờ giấy. 

“Tôi đi làm.” 

Viết xong, đẩy tờ giấy tới trước mặt Tô Lam, sau đó anh xoay người cầm lấy áo khoác bước nhanh khỏi phòng bệnh. 

Sau khi anh đi khỏi, Tô Lam lập tức thở phào! 

Rốt cuộc cô phải làm gì đây? Cô thật sự không muốn ở chung với anh gần như vậy. 

Hay là lập tức thú nhận mình đã nghe được, sau đó xuất viện? 

Không được! Bây giờ Quan Triều Viễn đã mời luật sư cho cô, nếu như cô tự mình xuất viện, chỉ sợ cũng không tiện tìm Tưởng Vân nói chuyện bồi thường, tuy rằng không phải vì tiền, nhưng mà trận đánh này cô cũng không thể bỏ qua được. Thêm nữa nếu như lỗ tai của cô đã tốt trở lại, còn không biết Quan Triều Viễn sẽ càng thêm nặng tay với cô như thế nào, rốt cuộc cô phải làm thế nào mới có thể thành công thoát khỏi anh đây? Tô Lam suy nghĩ trong khổ sở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK