Cả buổi chiều, Tô Lam đều không nhìn thấy Quan Triều Viễn. Cho tới lúc ăn cơm tối vẫn không nhìn thấy bóng dáng anh đâu, trong lòng không nhịn được cả, thấy hơi lạ, chẳng lẽ anh không ăn cơm sao?
Nhận ra sự cô đơn của Tô Lam, Kiều Tâm cười nhẹ, nói nhỏ bên tai cô: "Sao thể? Mới một lúc không thấy mà như cách ba thu sao?".
"Cậu đi đi, tớ chỉ thấy hơi một chút thôi." Bị trêu chọc, Tô Lam đẩy Kiều Tâm một cái.
Kiều Tâm lập tức khôi phục vẻ đứng đắn: "Nói thật, xế chiều hôm nay cậu đi qua đi lại nửa ngày cũng mệt mỏi rồi, mau về nghỉ ngơi đi, đừng để động thai."
"Ừ." Tô Lam gật đầu, lập tức đứng dậy đi về phía khu VIP.
Mới vừa vào cửa khu VIP, vừa khéo nhìn thấy thư kí Ngải Liên của Quan Triều Viễn đang ôm một tập tài liệu rất dày đi tới.
"Bà chủ, cô ăn xong rồi à?" Ngải Liên nhìn thấy Tô Lam, mỉm cười dừng
bước.
Lúc không có ai, Ngải Liên luôn gọi Tô Lam là bà chủ, hơn nữa thái độ vô cùng cung kính. Trước mặt mọi người, cô ta xem cô như một đồng nghiệp, không nhìn ra bất kỳ đãi ngộ đặc biệt nào. Có thể hiểu được vì sao Ngải Liên được Quan Triều Viễn tin tưởng, bởi vì cô ta làm việc vô cùng hợp lý.
"Cô vẫn chưa ăn cơm đúng không?" Hình như lúc nãy ở phòng ăn, Tô Lam cũng không nhìn thấy Ngải Liên.
Ngải Liên cúi đầu nhìn đống tài liệu trong ngực mình, nói: "Tổng giám đốc Quan bảo tôi phải lập tức xem đống tài liệu này, tôi phải làm xong việc thì mới có thể ăn cơm."
Tô Lam nhíu mày, trong đầu nghĩ: Bây giờ Quan Triều Viễn vẫn đang làm việc
sao?"
Thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, Ngải Liên rất tinh mắt, hiểu ý trả lời: "Trưa nay, sau khi tổng giám đốc Quân và trợ lý Lâm đã quay về Giang Châu, bên kia có một vụ án quan trọng cần anh ấy giải quyết."
+
2
Nghe vậy, Tô Lam mới hiểu ra, chẳng trách cả buổi và suốt đêm đều không nhìn thấy anh và Lâm Minh, hóa ra bọn họ đã trở về Giang Châu rồi.
"Thế tôi đi làm việc trước." Ngải Liên cười với Tô Lam, lập tức nhanh chân trời đi.
Nhìn bóng lưng Ngải Liên rời đi, đột nhiên Tô Lam có chút buồn bã.
Trở về Giang Châu rồi sao? Khu nghỉ dưỡng Nguyệt Lượng cách Giang Châu cả hai tiếng đi đường, xem ra tối nay anh sẽ không về.
Mặc dù không còn phải đối mặt với anh một cách lúng túng, nhưng mà một cảm giác cô đơn nồng đậm lại tấn công vào lòng Tô Lam.
Trở về phòng, tắm rửa xong, Tô Lâm tắt đèn đi ngủ, dù sao cả ngày nay rất mệt mỏi.
Lúc đang mơ mơ màng màng ngủ, bên tai loáng thoáng nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó là tiếng thay quần áo sột soạt.
Tô Lam ngủ rất say, mặc dù biết rõ có người, nhưng cô lại không mở mắt ra được, cho đến khi một bàn tay tràn đầy sức mạnh kéo cô vào lồng ngực ấm áp từ sau lưng, cô mới hoàn toàn tỉnh táo.
Không cần quay đầu lại cô cũng biết người phía sau là Quan Triều Viễn, cô có thể lập tức nhận ra cánh tay tràn trề sức lực và hơi thở có một không hai kia chính là của anh.
Giương mắt nhìn ra bên ngoài, ngoài kia tối đen như mực, là lúc nhà nhà yên tĩnh, sao đột nhiên anh lại quay về?
"Anh... sao anh lại về rồi?" Tô Lam không nhịn được hỏi ra thắc mắc của mình.
Chắc bây giờ cũng đã một hai giờ đêm, nửa đêm anh chạy như bay trở về thật sự quá nguy hiểm, cũng quá vất vả, hơn nữa nơi đây cũng không có việc gì chờ anh, chỉ là nghỉ phép rảnh rỗi mà thôi.
Chẳng lẽ bởi vì anh nhớ cô sao? Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, chính cô cũng sợ hết hồn!
Nghĩ như thế không phải không tự lượng sức sao? Một người đàn ông ưu tú như anh sẽ thích cô ư? Mặt Tô Lam không nhịn được có chút nóng bừng.
"À, tôi cảm thấy không khí nơi này cũng không tệ lắm nên tới nghỉ ngơi." Người phía sau do dự một chút mới trả lời.
Nghe thấy thế, Tô Lam không nhịn được cảm thấy lý do của anh thật sự quá gượng gạo, bởi vì không khí tốt nên mới vất vả chạy xe qua lại trong đêm sao? Chẳng lẽ bởi vì nơi đây có cô nên anh mới cảm thấy không khí nơi này rất tốt? Mặc dù cô cảm thấy nghĩ hơi quá về bản thân mình, nhưng mà vẫn không nhịn được nghĩ thế.
Ban đêm yên tĩnh, hai người đều không nói gì nữa, Tô Lam không nhịn được lại thấy buồn ngủ, chỉ cảm thấy gáy mình bị một thứ lông lá cọ cọ vào.
Trong tiềm thức, cô hơi lung lay, trong đầu nghĩ: Mặc dù bây giờ cô vẫn chưa có phản ứng mang thai rõ ràng, nhưng mà cũng không chịu nổi khi bị anh dây dưa hai đêm liên tục.
Tô Lam mất tự nhiên, không nhịn được nói: "Đừng... không muốn!"
"Không muốn cái gì?" Khóe miệng Quan Triều Viễn cong lên, giọng nói mang theo vẻ mê người của đàn ông.
"Tôi... trong bụng tôi có cục cưng, không chịu nổi anh... anh đòi hỏi mỗi tối." Tô Lam nói quanh co một hồi, gương mặt nóng rát.