Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Trên một sườn núi nhỏ ngoài thành Khai Phong, hai nam tử áo đen chắp tay đứng trên cao, nhìn xuống toàn thành thị.

Nam tử bên trái nhìn xuống dưới mỉm cười chế nhạo, nói: “Lão đại, huynh xem, người bên dưới vẫn còn đang tụ tập chúc mừng, chẳng hề hay biết tai họa sắp ập xuống đầu đến nơi rồi.”

“Ha ha!” Nam tử khác lạnh lùng nói: “Cứ để bọn chúng vui vẻ đi! Dẫu sao thiên hạ này cũng chẳngt hái bình bao lâu nữa.”

“Lão đại, huynh nói xem, sao sư phụ lại phái chúng ta tới giúp đám chó Hán này tạo phản?”

“Sư phụ từng nói, trong thiên hạ, người Hán chiếm đa số, nếu chúng ta cố ý đánh tới, bọn chúng sẽ vì cái gọi là tôn nghiêm mà liên hợp lại, phản kháng. Đám người Hán này thích nhất nội đấu, nếu chúng ta lợi dụng người Hán đánh người Hán, để bọn chúng chó cắn chó, tới lúc đó có thể làm ngư ông đắc lợi, khiến tộc của chúng ta thống nhất thiên hạ.”

“Nhưng đám người hán sẽ để chúng ta cưỡi lên đầu chúng sao? Đến lúc đó liệu chúng có phản kháng không?”

“Đây chính là mục đích sư phụ để chúng ta tới Trung Nguyên.” Nam tử mặt lạnh chỉ tay xuống bên dưới nói: “Đệ xem những người trong thành này đi. Bọn chúng chỉ là dân đen bình thường, bọn chúng chỉ muốn sống những ngày yên bình... Sau khi trải qua chiến loạn, bọn chúng sẽ càng muốn sống yên bình. Chỉ cần bộ tộc chúng ta thống nhất thiên hạ, cho bọn chúng một cuộc sống an lành, lại giúp bọn chúng xây dựng lại quê hương, chúng sẽ chẳng buồn nhớ hoàng đế trước kia là ai, chỉ nhớ tới những chỗ tốt mà chúng ta sẽ cho chúng thôi. Nhưng tiền đề cho tất cả mọi thứ là phải phá hoại cuộc sống yên bình của chúng đã.”

“Ồ, hóa ra là vậy.” Nam tử bên trái hiểu ra: “Sư phụ thật lợi hại. Hiểu cả tính cách của đám chó Hán này.”

“Trí tuệ của sư phụ, người thườg làm sao hiểu được... Đúng rồi, lão tam, lão tứ đi cùng các tiểu muội tìm kẻ kia, giờ có tin tức gì chưa?”

“Vẫn chưa có tin gì.”

“Truyền tin cho bọn nó, tất cả lấy đại cục làm trọng, về trước hoàn thành chính sự đã, chuyện tìm người để sau.”

“Vâng.”

Nam tử mặt lạnh nhìn xuống dưới rồi nói: “Bọn chúng đã quyên góp được kha khá... Đi, chúng ta vào thành đi dạo trước đã.”

“Chẳng phải chuẩn bị cho chúng ta sao, khà khà.”


๑๑۩۞۩๑๑

“Cong....”, “Cong...” Từng tiếng chuông vang lên khiến không khí càng thêm náo nhiệt.

Trước Phong Nguyệt từ, đám người đã chen chúc nhau tới mức nước chảy không lọt, có tiền quyên tiền, không có tiền thì quyên vật. Chỉ cần có thể, mọi người đều nguyện dốc sức. Cho dù là thật sự vì tình người hay là chỉ vì hư danh, ít ra bọn họ cũng đã đưa tay ra, cũng nhận lại sự cảm tạ chân thành.

Lúc này, trời đã gần canh hai song lòng nhiệt tình của mọi người vẫn chẳng hề giảm. Tuy rằng giờ chưa tới đem giao thừa, nhưng tiếng pháo, tiếng chiêng trống vẫn vang tận trời xanh, phá tan bầu không khí u tối trống vắng.

Sau hai giờ gom góp và đăng ký, lần quyên góp từ thiện này rốt cuộc cũng kiểm kê xong xuôi, tổng cộng được bốn rương sát lớn. Đương gia của tứ đại tiêu cục không dám kinh sơ xuất, tăng thêm nhân thủ bảo vệ bốn phía.

“Xin mọi người im lặng trong chốc lát, xin mọi người im lặng trong chốc lát...” Dưới hiệu lệnh của sai dịch, đám người dần yên tĩnh lại.

Hình Trọng lại bước ra, thần sắc kích động: “Xin thông báo cho mọi người một tin tốt: sau một đêm quyên tiền, chúng ta đã gom được một lượng chăn bông và y phục, tiền từ thiện còn lên tới sáu triệu hai trăm ngàn lạng bạc trắng... Tám triệu hai trăm ngàn lạng bạc! Nhiều tiền quyên góp như vậy đủ cứu bách tính khốn khó trong hai thanh rồi. Đây đều là công lao của mọi người, chúng ta nên hoan hô và tự hào. Tin rằng bách tính trong thiên hạ sẽ không quên thành Khai Phong, không quên nơi đây có nhiều con người lương thiện như vậy...”

“Ồ...”

“Hay lắm! Hay lắm...”

“Tốt quá rồi...”

Mọi người hoan hô kích động, sắc mặt hưng phấn, Hình Trọng sai người đốt pháo hoa chúc mừng.

“U~~”

“Viu, bùng...”

“Bùng, bùng...”

๑๑۩۞۩๑๑
Trong chốc lát, bầu trời đen kịt bỗng ánh lên đóa pháo hoa bảy máu, soi sáng sắc mặt mọi người.

“Ồ! Pháo hoa đẹp quá!” Nữ nhân luôn thích thú với những thứ lấp lánh nhiều màu sắc, Thi Bích Dao cũng vậy. Chỉ có điều, pháo hoa lần này thật sự rất đẹp, bởi nó chỉ lan tỏa trong nháy mắt, khiến người ta có cảm giác tiếc nuối.

Nhạc Phàm cũng nhìn lên đóa hoa lửa trên bầu trời, trong mắt thoáng hiện vẻ u buồn phiền muộn, hoàn toàn tương phản với bầu không khsi xung quanh.

Hình Trọng đứng bên càng nhìn càng cao hứng, không khỏi nghĩ thầm: “Sao nha đầu Như Yên lúc thường thích chỗ nhộn nhịp mà hôm nay lại không tới? Chẳng lẽ đổi tính rồi? Bỏ đi..”

“Múa lân....” Ngay sau pháo hoa, Hình Trọng sai người tới múa cầu may, lại đẩy lễ hội này lên một cao trào mới.

“Tùng cắc tùng cắc... Tùng tùng cắc...”

Tiếng chiêng trống vang lên, một con sư tử màu sắc rực rỡ nhảy ra từ trong đám người. Khi nhào khi ngã, lúc lộn lúc lăn, thi thoảng lại nhảy lên hay cọ vào đâu đó, độngt ác vô cùng đáng yêu khiến mọi người cười vang, vô cùng vui vẻ.

“Hay! Nhảy hay lắm!”

“Nhảy một cái nào, nhảy thêm nào!”

“Hay~~”

...

Điệu múa lân cầu may được mọi người ủng hộ nhiệt liệt.

Một lúc sau, con sư sặc sỡ bước tới trước mặt Hình Trọng lạy ba lạy, lại khiến xung quanh cười rộ.

“Cha!” Gỡ đầu sư tử xuống, một khuôn mặt thanh tú lộ ra.

Cô gái mặc trang phục sư tử, trong vẻ ôn nhu thêm vài phần khí khái.

“Xoạt...”

“Đây chẳng phải Hình đại tiểu thư sao?”

“Đúng rồi! Đầu sư tử múa hay quá, thật không ngờ!”

“Ha ha, lại là một cô bé...”

“Ha ha...”

Tuy những người múa lân, múa rồng thường đều là nam nhưng mọi người cũng biết tính tình đại tiểu thư vốn hiếu động, thích nghịch ngợm, cho nên không ai có ý trách cứ gì, chỉ mìm cười đầy thiện ý.

Hình Trọng đang nhớ tới con gái, chẳng ngờ con bé lại tới múa lân, mỉm cười mắng: “Nha đầu nhà con thật thích quậy phá.”

“Còn cháu, còn cả cháu nữa!” Phần đuôi sư tử xốc lên, lại là một cô bé đáng yêu, chỉ nghe nàng cất giọng trong trẻo nói: “Tiểu Thanh chú Hình bá bá thân thể mạnh khỏe, vạn sự như ý.”

“Ô, còn một cô bé đáng yêu nữa!”

“Tuổi còn nhỏ mà múa lân giỏi vậy, thật lợi hại!”

“Múa hay lắm...”

Mọi người ngây ra một chút rồi lập tức khen ngợi.

“Ha ha... Được được!” Hình Trọng khuôn mặt vui mừng nói: “Tương lai Tiểu Thanh chắc chắn sẽ là một nữ hào kiệt.”

“Thanh Nhi!” Tạ Phong lúc này cũng bước tới trước, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Một cô bé như con tới xem trò vui là đủ rồi, còn múa lân làm gì, đúng là quậy phá.”

Tạ Tiểu Thanh bị nói vậy, khuôn mặt đang vui vẻ lập tức xị xuống, cúi đầu chu miệng, dáng vẻ oan ức.

Hình Nhược Yên vội vàng giải thích: “Tạ đại thúc đừng trách Tiểu Thanh muội muội, là do cháu ngồi một mình chán quá nên kiên quyết kéo muội ấy theo.”

“Cái này... Ài!” Tạ Phong thấy thế cũng không tiện nói, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

Hình Trọng đứng bên khuyên nhủ: “Tạ sư phụ, trẻ con ấy mà, ham chơi cũng là bình thường, có phải làm chuyện xấu trái với luân thường đạo lý đâu.”

“Đúng đấy, con bé Tiểu Thanh này còn khỏe mạnh hơn thằng nhóc nhà ta nhiều.”

Tông Nhiên, Phong Liệt Thành, Trầm Vạn Cừu, ba người cùng đi tới một lúc, lại nói đùa vài câu.

๑๑۩۞۩๑๑
Trong đám người, Thi Bích Dao lắc đầu nói: “Lý Nhạc Phàm, chẳng phải ngươi biết cô bé kia à? Sao không tới chào hỏi người ta?”

Nhạc Phàm nhìn lên phía trước, thản nhiên đáp: “Cô bé ấy có cuộc sống của mình.”

“Hả! Đúng là không chịu nổi ngươi, gặp mặt một cái có gì ghê gớm đâu.”

๑๑۩۞۩๑๑
Đang lúc hai người nói chuyện, đột nhiên một cơn gió nổi lên, hai nam tử từ trên trời giáng xuống, hạ xuống đỉnh Phong Nguyệt từ, bễ nghễ nhìn đám người trên đất bằng.

“...” Bốn phía lập tức yên tĩnh lại.

“Không hay rồi! Có địch...”

Bốn người Tạ Phong lập tức phản ứng lại, lui sang cạnh rương chứa tiền đề phòng kẻ địch đánh lén. Những tiêu sư khác cảnh giác nhìn người vừa tới.

Hai người tuổi không lớn lắm, mới chừng hai mươi. Trên người mặc y phục đen, sắc mặt lạnh lùng ngạo mạn, chỉ cần mắt chưa mù đều sẽ thấy bọn họ đến chắc chắn không phải để quyên tiền.

Hình Trọng nhíu mày, bước tới cao giọng hỏi: “Chẳng hay hai vị tới đây làm gì? Hôm nay là ngày vui của thành chúng ta, nếu không chê mong hai vị xuống góp vui?”

“Hừ!” Người bên trái lạnh lùng nói: “Đám quan lại các ngươi chỉ khua môi múa mép là giỏi... Bớt lời thừa đi, để lại tiền, các ngươi cút, bằng không, chết!”

“Cái gì? Tới cướp tiền quyên góp?”

“Xoạt!”

Đám người lập tức bùng nổ, vừa sợ vừa giận.

Một người trẻ tuổi xông thẳng lên phía trước mắng: “Hai thằng nhãi khốn kiếp! Nghĩ mình biết võ công thì ghê gớm lắm à? Cúc con mẹ ngươi đi! Dám chạy tới thành Khai Phong cướp bóc, ông đây thấy, chắc đầu ngươi mọc trên mông rồi...”

Người này mắng chửi rất thô tục, có điều mọi người nghe xong đều hả giận, liên tiếp phụ họa.

๑๑۩۞۩๑๑
“Muốn chết!” Quát khẽ một tiếng, nam tử phóng khí kình ra, ánh lạnh lấp loáng, bắn thẳng tới người thanh tiên vừa chửi mắng.

“A di đà phật...” Một tiếng niệm phật vang lên, Phổ Quang đại sư chẳng biết xuất hiện trước mặt thanh niên từ lúc này, thay hắn đỡ một kiếp.

“Bùng...” Khí kình va chạm tạo thành một tiếng nổ lớn, bách tính xung quanh sợ hãi lui lại vài bước,c hỉ còn một số ít người trong võ lâm có thể đứng vững nổi.

“Ồ!” Người áo đen hơi ngạc nhiên, lẩm bẩm: “Không nhìn ra lão hòa thượng này còn là một cao thủ.”

Hình Trọng đứng giữa sân, cố nén cơn giận nói: “Các hạ rốt cuộc là ai? Dám ra tay đả thương người trong thành Khai Phong này...”

“Hình đại nhân.” Nam tử lúc nãy chưa mở miệng ngắt lời. “Ngươi có thể gọi ta là Phong Dã, đây là huynh đệ của ta, Ba Hùng. Hôm nay đến vì chuyện gom góp quân lương.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK