"Dừng tay —— "
Hoàng Thái Cực cùng Đa Nhĩ Cổn cùng lên tiếng ngừng cuộc tỉ thí này, Địch Thu Nhiên đương nhiên cũng thuận thế bảo Nhạc Phàm ngừng lại.
Hai người tách ra, cuối cùng không phân thắng bại!
Vũ Văn Trường Sinh thu lại quạt giấy, trong mắt chợt lóe lên sát khí, giả bộ nói: “Tiểu huynh đệ thân thủ khá lắm! Nhiều năm như vậy rồi, ngươi là người đầu tiên có thể đấu với lão phu. Người Hán có câu, quyền cũng sợ tuổi trẻ, cho dù lão phu còn dư lực như cứ tiếp tục đánh sợ rằng trời cũng tối đen. Hôm nay là đại hôn của công chúa các người, không thể bỏ dở, ta thấy coi trận chiến này như hòa đi?”
Trận chiến này có ý nghĩa rất lớn với Nhạc Phàm, cần chút thời gian để tiêu hóa, nếu Địch Thu Nhiên đã bảo ngừng vậy cũng không cần đánh tiếp nữa.
“Tùy ngươi!”
Thu lại chiến đao về bên hông, Nhạc Phàm chỉ lạnh nhạt đáp hai chữ. Đương nhiên chàng hiểu ý đối phương, có điều với tính chàng lũng lười gaiỉ thích. Giọng điệu lạnh lùng đó lại rước lấy ánh mắt căm hận của đám người Thát Đát.
Vũ Văn Trường Sinh nói chuyện hào phóng khéo lóe, khí thế sảng khoái, rõ ràng là dáng vẻ của kẻ thắng lợi. Trong mắt đám người Thát Đát bình thường, quốc sư mình là thần thoại bất bại, trận chiến vừa rồi chẳng qua là nhường đối phương, cho dù là hòa nhưng cũng hiển lộ vẻ rộng lượng của bộ tộc.
“Thật nguy hiểm!” Hoàng Thái Cực và Đa Nhĩ Cổn cùng thở phào một hơi, trong lòng suy nghĩ phải làm sao để diệt trừ mối họa Nhạc Phàm này. Có điều giờ đang lúc mấu chốt, chỉ có thể chờ lúc thực hiện kế hoạch tiện tay giải quyết.
Hoàng Thái Cực oán hận trừng mắt nhìn Đa Nhĩ Cổn một cái rồi quay sang Địch Thu Nhiên, giọng nói đầy thâm ý: “Chẳng ngờ Đại Minh các người quả thật tàng long ngọa hổ, chỉ một tên tiểu tốt cũng có công phu như vậy!”
Địch Thu Nhiên cũng hiểu ý đối phương, đáp lời với giọng ôn hòa: “Thát Đát tộc vương quá khen, hắn là thị vệ thiếp thân của ta, công phu đương nhiên không tồi. Cao thủ như hắn cũng không có mấy ai. Chỉ có điều, trận tỷ thí này...”
“Trận tỷ thí này tuy hòa, nhưng các người là khách của tộc Thát Đát, chúng ta cũng không thể mất thể diện được. Ha ha ~~” Hoàng Thái Cực cười gượng hai tiếng rồi phất tay nói: “Người đâu! Đưa Thánh Dạ Minh Châu cùng Cửu Long Ngọc Linh lên đây.”
Địch Thu Nhiên cười thầm, đối phương nói thì hay nhưng trước mắt hứn nào còn bậc thang nào tốt hơn để bước xuống.
๑๑۩۞۩๑๑
Thánh Dạ Minh Châu chỉ lớn cỡ ngón tay, toàn thân ánh trắng, lóng lánh như lưu ly.
Còn Cửu Long Ngọc Linh là một phiến ngọc to cỡ lòng bàn tay, điêu khắc hình rồng, trong suốt rực rỡ, nhìn kỹ, trong khối ngọc như ẩn như hiện bạch quang.
Tiếp nhận Thánh Dạ Minh Châu cùng Cửu Long Ngọc Linh, đột nhiên hai lừng khí tức bất đồng truyền vào tay Nhạc Phàm, khiến tinh thần chàng phấn chấn lại, hai chữ “kỳ vật” thoáng hiện trong đầu.
Một cảm giác thật thoải mái.
Bước về phía Địch Thu Nhiên vẻ mặt đầy kỳ vọng, Nhạc Phàm không hề do dự đưa Cửu Long Ngọc Linh ra.
[center]๑๑۩۞۩๑๑[/cent
Tay nâng quốc bảo, Địch Thu Nhiên vô cùng kích động, như đang ôm đứa con trai thất lạc đã nhiều năm, ngay cả Nhạc Phàm cũng bị tình cảm yêu nước cố chấp này của hắn làm xúc động.
Cảm giác này thật khiến người ta cảm khái, hóa ra cố chấp chỉ là một cách nói khác của kiên trì với niềm tin.
Thở dài một hơi, Địch Thu Nhiên trả lại Cửu Long Ngọc Linh cho Nhạc Phàm, nói với vẻ cay đắng: “Nó đã không thuộc về quốc gia, đưa cho ngươi mới là lựa chọn tốt nhất. Tiểu huynh đệ, vật này vốn do ngươi thắng trở lại, cố gắng bảo quản nó nhé!”
"Tướng quân! ? Người..."
Sao Nhạc Phàm không nhận ra vẻ tang thương trên khuôn mặt đối phương, đó là sự thát vọng biét bao năm, mặc dù quan niệm giữa bọn họ có mâu thuẫn, nhưng Nhạc Phàm không thể không thừa nhận, Địch Thu Nhiên là một người đáng kính nể.
Hai trận giao đấu, người thắng lớn nhất chính là Nhạc Phàm, Địch Thu Nhiên cũng vô cùng vui vẻ. Bất kể Nhạc Phàm trước đây là loại người dì, nhưng giờ phút này hắn đại biểu dân tộc mình, đã thắng được được kiêu hãnh và vinh quang.
Vũ Văn Trường Sinh tức giận bỏ đi, tộc nhân Thát Đát cũng theo ngay phía sau.
Chỉ còn Hoàng Thái Cực cùng Địch Thu Nhiên bàn bạc chuyện đãm cưới công chúa.
๑๑۩۞۩๑๑
Sắc trời dần tối, thành Đại Đồng cũng lộ vẻ sâm nghiêm.
Từ khi đại tướng quân Địch Thu Nhiên rời khỏi, mười hai gia tướng Địch gia theo chỉ thị của hắn, chuẩn bị chiến sự.
Trong đó, mệt mỏi khổ sở nhất không ai hơn Lăng Thông, Nhạc Phàm đi khỏi không chỉ hai cô bé chưa trưởng thành cần hắn chiếu cố, hơn nữa còn con hung thú thượng cổ Tiểu Hỏa, kheién hắn đã phiền lại càng thêm phiền, đầu to như cái đấu. May rằng bọn họ không làm thành chuyện gì lớn, nếu không thật đúng là mệt chết người.
Nhắc tới Tiểu Hỏa, Lăng Thông chỉ đành bất đắc dĩ thở dài. Con vật nhỏ đó ngoại trừ Nhạc Phàm và Trần Hương không buồn để ý tới bất cứ ai, giờ ai ở đây khống chế được nó?
Sáng sớm nghe nói Nhạc Phàm sắp đi, nó cào như điên như dại, muốn đi cùng. Nhạc Phàm vì muốn để Tiểu Hỏa lại đã phí không ít khí lực, “hành hung” nó vài trận mới yên lại.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong đại sảnh phủ tướng quân, mười hai gia tướng đang thương nghị việc thủ thành, một vệ binh vội vã xông vào.
“Báo cáo các vị tướng quân, Bình Nhạc quận chúa cùng con thú của Đao Cuồng tiên sinh đột nhiên lao ra phía cửa tây, giờ đang bị binh sĩ chúng ta vây khốn, xin các vị tướng quân định đoạt.”
Đám người nghe vậy kinh hãi! Con dã thú còn đỡ, nếu quận chúa xảy ra chuyện gì, sao bọn họ nói lại với Địch Thu Nhiên đây?
Trầm ngâm trong chốc lát, Địch Phong quay sang phía vệ binh nói: “Ngươi đi báo chuyện này cho Lăng tiên sinh, ta tự dẫn người tới!”
“Vâng!”
Vệ binh theo lệnh thôi lui, Địch Phong phân phó mọi người xong, mang theo những huynh đệ võ công cao nhất cùng rời khỏi phủ.
๑๑۩۞۩๑๑
Cửa tây thành nối thẳng tới lãnh địa tộc Thát Đát, đây là nơi trọng binh trấn thủ thành Đại Đồng.
Lúc này ngoài cửa thành đang đầy những binh sĩ, còn chính giữa là tiểu quận chúa Chu Phượng cùng hung thú Tiểu Hỏa.
“Các ngươi tránh ra, bằng không đừng trách ta không khách khí! Mau tránh ra!”
"Ngao —— ngao —— "
Thấy càng lúc càng nhiều người xúm lại, Tiểu Hỏa không ngừng rít gào, tiểu nha đầu trên lưng nó cũng càng thêm bất an.
Một lúc sau, Lăng Thông và Địch Phong, Địch Vệ rốt cuộc cũng tới, phía sau còn dẫn theo thiếu nữ Tiểu Nhu.
Nhìn Tiểu Hỏa đang làm loạn ở chính giữa, Lăng Thông lao tới mắng: “Tên chết tiệt nhà ngươi! Gào cái khỉ gì? Ông đây không dạy bảo được ngươi, cứ chờ Nhạc Phàm về rồi coi... Dám theo nha đầu này gây sự, đúng là ngu ngốc. Nói ngươi không nghe, nghe ngươi không hiểu, hiểu ngươi còn phạm lỗi, phạm lỗi một lần lại lặp lại lần hai... Nói mau! Nàng cho ngươi cái gì?”
“...”
Đám binh sĩ đều ngạc nhiên, một người bình thường nho nhã không ngờ nổi giận lại hung hăng tới vậy! Đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo!
Tiểu Hỏa tuy không thể nói nhưng có thể hiểu được người khác. Nghe Lăng Thông nhắc tới tên Nhạc Phàm, lập tức xpẹ xuống, tiểu nha đầu Chu Phượng cũng ngoan ngoãn nhảy từ trên cổ nó xuống, cúi đầu kể rõ mọi chuyện.
๑๑۩۞۩๑๑
Hóa ra cô bé lo cho an nguy của tỷ tỷ, quyết định lặng lẽ lẩn vào tộc Thát Đát. Song võ công không có, chỉ đành tìm Tiểu Nhu thương lượng. Hai người cùng khá lanh trí, Tiểu Nhu mượn chuyện quấn lấy Lăng Thông, Chu Phượng không biết kiếm đâu ra thỏ nướng, mê hoặc Tiểu Hỏa, để nó đi cùng.
Lăng Thồng thầm mắng không thôi, thú vật đúng là thú vật, chỉ vì một con thỏ hoang mà bán thân cho tiểu nha đầu phiền phức này. Tực giận vô cùng song không buồn một câu.
Cô bé da mặt mỏng, bị Lăng Thông nói vậy, oan ức phiền muộn bao ngày bộc phát, lại lập tức khóc lên thành tiếng!
Dẫu sao cũng chỉ là một cô bé, Địch Phong không đành lòng trách cứ, vội dẫn người lên giải vây.
“Lăng huynh, thật ra ta cũng đang có ý đó.”
Lăng Thông ngẩn ra, lập tưc shiểu ý đối phương: “Phong tướng quân muốn tới tiếp ứng cho đại tướng quân?”
“Đúng vậy.” Địch Phong gật đầu nói: “Đại nhan tuy sớm thu xếp, nhưng hai quân cách nhau rất xa, ta sợ không kịp, có sơ xuất gì. Giờ chuyện trong thành đã an bài ổn thỏa, các huynh đệ đang chuẩn bị, có thể tử thủ hơn nửa tháng. Thư từ biên cương cũng đang được đưa tới hoàng thành, hy vọng sẽ có viện quân tới.”
Nghe Địch Phong sắp xếp như vậy, Lăng Thông cũng cảm thấy cách này cũng có thể làm được, hai người bàn bạc cụ thể sau đó mang theo Tiểu Hỏa xuất phát, để hai cô bé lại.
๑๑۩۞۩๑๑
Sắc trời dần tối.
Nghi thức mừng hôn lễ của công chúa đã bắt đầu, trạm gác của tộc Thát Đát cảnh giác vô cùng. Chỉ có điều bọn họ vẫn không nhận ra hai bóng đen đang nhanh chóng di chuyển trong bóng đêm, không bao lâu sau đã chui vào một góc tối trong lãnh địa tộc Thát Đát.
Cởi bỏ áo đen, Long Tuấn và Đinh Nghị lộ ra y phục Thát Đát bên trong cùng mái tóc dài tới cổ.
Sư phụ hai người là Nhạc Phàm, thuật tiềm hành của thợ săn vốn đã bất phàm. Đưa mắt cho nhau, dùng phép giương đông kích tây dẫn thủ vệ đi sau đó lẻn vào tộc Thát Đát.
๑๑۩۞۩๑๑
“A Tuấn, chẳng phải người bảo có bản đồ à? Mau nói đi, nên đi hướng nào?”
“Ngươi nhỏ giọng chút xem nào, đừng quấy rầy lão tử... Mẹ kiếp, sao đám Thát Đát này làm chỗ nào cũng giống nhau thế này? Tức chết mất thôi!”
“Không thể nào! Nên làm gì đây?”
“Kệ nó chứ sao, dang lúc tiệc tùng, cô dâu... Ta nhổ, vợ tương lai của ta vẫn trong lều vải. Đi nào, chúng ta tìm chỗ nào ít người!”
Hai người đang định đi khỏi, trong trướng bồng lại đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện.
“Đại sư huynh, thánh môn truyền tin, đã mai phục người tại thành Đại Đồng, lúc nào chúng ta xuất phát?”
“Sư muội chớ vọi, đợi bắt hết đám tướng quân người Hán, đại quân tộc ta có thể mượn cớ xuất phát rồi.”
"Đại sư huynh nhất định phải giúp ta báo mối thù cụt tay này!"
“Sư muội yên tâm, mối thù lớn vậy không thể không báo! Chờ tộc ta diệt xong Đại Minh, nắm cả thiên hạ trong tay. Tới lúc đó chỉ một Lý Nhạc Phàm nhỏ nhoi sao thoát khỏi lòng bàn tay?”
"Hừ! Lý Nhạc Phàm, ta sẽ không để ngươi chết, ta sẽ giày vò ngươi, ta muốn ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!"
"Được!"
๑๑۩۞۩๑๑
Long Tuấn cùng Đinh Nghị nghe vậy đều lộ vẻ kinh hãi.
“A Tuấn...”
Long Tuấn ra hiệu đừng nói, sau đó dùng thủ thế nói: “Đừng nói gì, cứu người trước!”
Dứt lời, hai người ẩn thân rời khỏi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK