Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Thành Ứng Thiên có một căn trà lâu, tên của nó quả thực là “Có căn trà lâu”!

Ban đêm... trong trà lâu, tiếng người huyên náo, không còn chỗ ngồi, có kẻ kể chuyện nhà, có người bàn cả thiên hạ. Có điều, bàn luận nhiều nhất vẫn là chuyện giang hồ. Bởi nơi đó có nhiệt huyết, có hào hùng, bởi nơi đó có lợi ích, có mỹ nhân, bởi nơi đó có rất nhiều câu chuyện rung động lòng người khiến người bàn luận không thôi.”

“Bộp!” Một tiếng gõ vang lên, khắp nơi yên tĩnh, ánh mắt tập trung lên trên căn lầu.

Chỉ thấy một ông lão râu tóc bạc trắng mặc chiếc áo dài đứng bên bàn sách, phe phẩy chiếc quạt với lẻ lạnh lùng thản nhiên.

Lão tiên sinh bỏ thanh gõ trên tay xuống, khuôn mặt mỉm cười nói: “Cái giống phong lưu non nước này
Anh hùng một đấu cũng thành say
Đến đâu thì đến xin đừng hỏi
Cắc cớ chi sầu chẳng hết đây?...”

“Hay!” Ngồi phía dưới đều là những kẻ giang hồ thô kệch, chợ búa, nào biết bình luận văn chương gì, chỉ hùa theo không khí trong căn lầu, hét bừa hai tiếng mà thôi.

Lão tiên sinh cũng chẳng để tâm, sắc mặt chuyển nhạt, nói: “Giang hồ thị phi, gió thổi mây bay, biển ảo khôn cùng, ai dám tranh phong. Hôm nay vui vẻ tột cùng, ngày nao máu bắn xa ba trượng. Câu chuyện hôm nay lão phu kể, tên là “Võ Tàng tái hiện, máu vấy đầy trời!”

“Xuy~”

Giọng trầm trầm của lão tiên sinh khiến ai nấy hít một hơi lạnh.

“Ba ngày chước, quần hùng giang hồ tụ tập tại Hàng Châu... Chư vị có biết vì chuyện gì không?”

“Đương nhiên là biết rồi, nghe nói vì bảo tàng mà Hán Vương lưu lại.” Một người cướp lời nói trước, trong giọng nói không giấu nổi vẻ hưng phấn.

“Không sai, ta cũng nghe vậy...” Lại một kẻ sau tiếp lời.

... ”Khụ!” Lão tiên sinh vội ho một tiếng, từ từ nói: “Tanh máu! Thật quá tanh máu! Đỉnh Bình Nham tại Hàng Châu, một ngọn núi nổi danh thiên cổ, phong cảnh tráng lệ như vậy, không ngờ lại bị nhuộm đỏ! Nghe nói, dưới ánh trăng, cả ngọn núi đỏ rực như máu, khu vực xung quanh trăm dặm không ai dám tới gần, tử khí âm trầm bao phủ khắp nơi...” Chỉ một câu nói của lão tiên sinh đã khiến mọi người chìm vào không khí căng thẳng, không ai lên tiếng, tất cả đều tập trung tinh thần lắng nghe.

“Hôm đó ngoại trừ thần tài Triệu gia, còn lại đều là người trong giang hồ. Mấy vạn người giang hồ, cảnh tượng vô cùng đồ sộ. Trong đó cầm đầu có chính đạo cửu phái, hắc đạo lục tông, Thiên Hạ hội, Võ Lâm minh, tứ đại thế gia, Thần Kiếm sơn trang, thành Thanh Vân... Nhiều thế lực đầu sỏ giang hồ như vậy tập trung tại một nơi, quả thật hiếm có. Hơn nữa, vì tranh đoạt quyền sở hữu bản bồ kho báu, các môn phái lớn đều gia nhập trận đấu, có thể nói đây là lần luận võ giang hồ có quy mô lớn nhất trong suốt trăm năm gần đây.”

“Ồ, nhiều người tham gia như vậy, tranh đấu chắc chắn rất đặc sắc?” Một người hiếu kỳ hỏi.

Lão tiên sinh lắc đầu nói: “Có thể dùng chữ thảm khốc kịch liệt, nhưng lại không thể coi là đặc sắc.”

“Vì sao? Đã nhiều cao thủ như vậy, sao tranh đấu lại không đặc sắc?” Người nọ không phải không tin, chỉ ôm nghi hoặc hỏi lại.

Lão tiên sinh không trả lời, lại tiếp tục nói: “Trận tỷ thí đó mặc dù không thể coi là đặc sắc, nhưng trong đó lại xuất hiện không ít thiếu niên kinh động thế tục, bọn họ ai nấy đều mang võ công tuyệt thế, nhưng lại không ai biết lai lịch... Quan trọng hơn là, những người này tuổi chưa đầy hai chục, song toàn bộ đều đã tiến vào cảnh giới tiên thiên!”

“Cái gì!” Phía dưới không ngừng ồ lên kinh ngạc, mặt mày ai nấy đầy vẻ không dám tin tưởng nhìn lão tiên sinh. Chưa đầy hai mươi đã tiến vào cảnh giới tiên thiên! Nghĩa là sao? Giang hồ mênh mông, phóng mắt đưa khắp cũng chỉ khoảng trăm người, đều là tiền bối trong giang hồ. cho dù cao thủ trẻ tuổi trong giang hồ thập tú cũng chỉ tụ đỉnh kỳ mà thôi... Chẳng lẽ thế cục đổi thay?

Lão tiên sinh bất đắc dĩ nói: “Giờ còn không có tin tức gì, có điều ta tin rằng, vì bọn họ, sau này giang hồ sẽ rực rỡ hơn không ít.”

“Có nhiều cao thủ tới vậy, sao luận võ lại không đặc sắc?” Người vừa rồi vẫn đeo bám câu hỏi.

Lão tiên sinh mỉm cười nói: “Cao thủ đương nhiên nhiều rồi, thậm chí ngay cả cao thủ như Mạc Vân cũng tham gia. Nhưng so sánh với trận chiến giữa Lý Nhạc Phàm và tiểu hòa thượng Không Thiên, lại có vẻ ảm đạm thất sắc hơn nhiều.”

Ai nấy vô cùng kinh ngạc, sau đó lão tiên sinh cũng đem trận luận võ giữa Lý Nhạc Phàm và Không Thiên ra, tòm tắt đôi chút, tuy ngắn gọn song không kém phần đặc sắc.

Chỉ chốc lát sau, khách khứa như chìm trong mộc ảo đặc sắc vô cùng, như thân chìm vào kỳ cảnh.

....”Bộp!” Tiếng gõ lại vang lên, lão tiên sinh đánh thức mọi người: “Lại nói về chuyện chính, nếu xét thực lực đơn lẻ, đương nhiên lấy Thiên Hạ hội, Võ Lâm minh, Hắc Đạo lục tông dẫn đầu. Có điều quy tắc tỷ thí lại là lấy ba người làm một tổ, cho nên không ít bang phái nhỏ cũng có cơ hội. Khiến người ta ngạc nhiên nhất là Huynh Đệ hội vừa quật khởi không ngờ lại dựa vò thực lực bản thân, bộc lộ tài năng giữa vài trăm bang phái, thu được một vị trí sau trận tranh đấu này, còn Thanh Vân thành và Cái Bang lại bị đá ra ngoài rìa...” Tiếp đó, lão tiên sinh bắt đầu lưu loát miêu tả trận luận võ.

“... Tỷ thí suốt một ngày một đêm, bản đồ kho báu rốt cuộc rơi vào tay kiêu hùng hắc đạo Quan Mạc Vân. Võ Tàng tái hiện, giết chóc lộ đầu! Ngay lúc bốn tấm bản đồ quy có chủ là lúc trận giết chóc diễn ra... Trong đám người đột nhiên vang lên từng tiếng kêu thảm thiết, khiến những kẻ chìm đắm trong bảo tàng giật mình tỉnh lại. Tiếp đó, một loạt những cao thủ áo đen trang phục kỳ dị tập kích từ khắp nơi trên đỉnh núi... Ngay lúc đám người giang hồ định phản công, bọn họ lại phát hiện mình đã chẳng còn sức lực phản kháng!

Không sai, tất cả bọn họ đều đã trúng độc, mấy vạn người giang hồ ầm ầm đổ xuống, chỉ có những người công lực tuyệt đỉnh mới gắng gượng chống đỡ nổi.”

Những người phía dưới nghe mà kinh hãi, không nhịn được bèn hỏi: “Bọn họ là ai?”

Lão tiên sinh sắc mặt nặng nề đáp lời: “Xem trang phục của bọn họ có thể thấy họ không phải là người trung nguyên... Không, có lẽ nên nói tất cả bọn họ không phải là người! Tất cả đều là ma quỷ! Bọn họ gặp người giết người, gặp cao thủ thì đốt thuốc nổ trên người, đồng quy vu tận.

Cao thủ thiên tiên bị kiềm chế, những người còn lại vì trúng độc nên không còn sức mà phản kháng... Giết chóc! Giết chóc tanh máu! Từ lúc đó, bọn họ mới cảm thấy sinh mạng bản thân yếu đuối như vậy, thậm chí chẳng bằng cỏ cây. Bọn họ cố hét gào, cố kêu cứu, song không ai đáp lại. Chỉ chốc lát ngắn ngủi, vài vạn người giang hồ chết đi gần ba phần...”

Phía dưới yên ắng lạ thường, thậm chí hít thở cũng chẳng dám lớn tiếng, bầu không khí nặng nề và tuyệt vọng bao phủ khắp nơi.

Lão tiên sinh lại nói: “Ngay lúc bọn họ tuyệt vọng, một tiên nữ bỗng hạ xuống! Không sai... trong ánh mắt tuyệt vọng của những người đó, nàng chính là tiên nữ. Sẽ không ai quên cái tên này – Tuyền Thanh.

Tuyền Thanh này cũng là một trong những người lúc nãy ta nói, mới mười bảy mười tám tuổi đã tiến vào cảnh giới tiên thiên. Không chỉ vậy, y thuật của nàng vô cùng cao minh, nhờ cách giải độc của nàng, những nhân sĩ giang hồ kia mới khôi phục lại được... Chỉ có điều, trận chém giết sau đó lại càng thảm khốc! hai bên giết tới đỏ cả mắt, chẳng sợ chết, chẳng e mạnh, chỉ có giết chóc... Từng người từng người ngã xuống khắp nơi, bốn phía bọt máu bay ngang, máu tươi chảy thẳng, thấm vào trong bùn, nhuộm đỏ mặt đất.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang