Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Sau khi tin tức Nhạc Phàm đại náo phủ Tư Đồ loan ra, trong thành Ứng Thiên bỗng có thêm không ít nhân sĩ giang hồ, có kẻ tới trả thù, cũng cũng có người tới tìm hiểu tin tức. Phủ Tư Đồ lại càng không một ngày yên tĩnh, hộ vệ trong nhà gần như thành trang trí, lúc lại có người tới thăm thăm, lát lại có người tới hỏi hỏi, khiến Tư Đồ Hướng Đông suốt ngày lo lắng đề phòng, song lại chảng thể làm gì.

Trong đó khiến Tư Đồ Hướng Đông ấn tượng sâu sắc nhất không ai khác là một lão già lưng cõng đại đao. Nhớ lúc đó đêm đã khuya, lão già đạp thủng nóc nhà nhảy xuống, tiếng động kinh khủng đó kinh động toàn bộ mọi người trong phủ. Sau khi nhảy xuống, lão không nói hai lời, rút đao ra hỏi: “Thằng nhóc Nhạc Phàm đó ở đâu...”

Sau đó, Tư Đồ Hướng Đông mới biết, lão già đó là một trong thập đại cao thủ chính đạo, Đao Si, Khấu Phỉ.

๑๑۩۞۩๑๑
Trận chiến Bình Nham qua đi, giang hồ lại khôi phục thanh tĩnh như lúc trước, ngay cả một số ít bang phái nhỏ cũng bớt dần tranh đấu, trong quán rượu chuyện trò vui vẻ, tất cả đều thật bình thản yên ổn. Song trong lúc này, mọi người đều tin rằng đây là sự tĩnh lặng trước cơn bão, liên tiếp chuản bị cho tương lai. Giang hồ trước giờ đều sôi trào, chưa từng nguội lạnh.

Giờ trên giang hồ lưu truyền nhiều nhất vẫn là tin tức về Lý Nhạc Phàm, có tin đồn hắn đơn thương độc mã phá Đả Cẩu Trận, cũng có chiến sử thần kỳ của hắn trên đỉnh Bình Nham, còn cả Tuyệt Tiễn huyền ảo khó hiểu.

Trong đó, khiến người ta kinh sợ nhất là tuyên bố của Lâu Thượng Lâu đối với giang hồ, thu hồi lệnh truy nã đối với Lý Nhạc Phàm trên Hắc Bảng. Đây là lần đầu tiên Hắc Bảng bị thay đổi, cũng là lần đầu tiên Lâu Thượng Lâu thừa nhận thất bại của mình, chuyện này như một dấu hiệu váo trước cho một thứ gì đó sắp bắt đầu. Bọn họ cũng không hề giải thích, chỉ đơn giả trả lại gấp đôi cho nguyên chủ. Cahcs làm đó, mọi người đều hiểu được. Dám dùng lực lượng cá nhân đối mắt với các thế lực cường đại khắp nơi, người như vậy quả không dễ chọc, ít ra không có thực lực tuyệt đối hay cực kỳ cần thiết, không ai muốn chọc phải hung thần này.

Trái ngược với giang hồ, toàn bộ thiên hạ lại náo nhiệt hơn rất nhiều, hay nên nói là, chiến sự liên miên không ngớt.

Dị tộc phía bắc Đại Minh nổi dậy, Nữ Chân, Thát Đát như đã có âm mưu từ trước, đồng thời tập kích thành trì ở biên ải; phía đông nam, thế lực của nghĩa quân lại không ngừng mở rộng, khí thế không hề huyên giảm, chiến báo từ biên hoang cũng chưa từng ngừng lại, có thể nói nội xâm ngoại lấn. Chỉ có phía tây nam tình hình an tĩnh hơn một chút, ngẫu nhiên có một hai lần sơn tặc làm loạn, dưới sự trấn áp của tổng đốc Lưỡng Nghiễm Lạc Khuê cũng không dám làm càn nữa.

Thế lực trong triều đình càng rối loạn, đám đại thần tranh luận không ngớt, có kẻ chủ chiến, có người nghị hòa, cũng có người theo lập trường trung lập, thế cục khiến Sùng Trinh vô cùng đau đầu. Song, đây mới chỉ là mặt ngoài, ẩn bên dưới là cơn sóng lớn mãnh liệt hơn, những chuyện ám sát hoàng đế càng không phải bàn nhiều.

Dường như, Đại Minh triều giờ đã đầy những nguy cơ, sắp tới cuối lịch sử rồi.

๑๑۩۞۩๑๑
Cuối thu, làn gió mát phất qua đỉnh núi, ánh trời chiều ôn nhu không giấu nỗi nỗi buồn của hoàng hôn...

Trong tiếng sáo du dương uyển chuyển, bồng bềnh ngàn dặm, bộc bạch hết những cay đắng ưu thương. Không có âm điệu hài hòa, cũng chẳng có những nốt nhạc êm tai, cũng chẳng gợi dậy trái tim ai, chỉ có mong nhớ xa xăm và cô độc.

“...” Tiếng địch ngưng lại, là một chương nhạc chưa hoàn thành.

Nơi này tên là Kiếm Ngưng Phong, ở vùng ven biển phía đông Hoài An. Ngọn núi cao tới ngàn trượng, trông xa như một thanh kiếm lớn chĩa thẳng tới trời cao, bốn phía mây mù lượn lờ như một ngọn tiên sơn, lại có cảnh đẹp ven biển. Có điều, trên ngọn núi này gió rét chẳng ngưng, thấm tận xương cốt, bởi vậy càng ít người tới nơi này, khiến nó càng thêm hiu quạnh. Cũng bởi lạnh lẽo nên Nhạc Phàm rất thích nơi này.

Lúc này, chàng ngồi một mình trên tảng đá ở đỉnh núi, bộ áo thợ săn lay động theo làn gió, vừa phiêu dật cũng vừa cô độc. Nhạc Phàm buông hai tay, nhẹ nhàng cất thanh sáo trúc vào trong lòng, lẳng lặng nhìn về phía trước, làn mây trắng vẫn trôi qua, mang theo những ký ức của chàng.

Phía sau, cách đó không xa, Tang Nha và Tư Đồ Yến lặng lẽ tới gần, chăm chú nhìn bóng lưng Nhạc Phàm, dường như không định quấy rầy.

“Tang Nha, tiếng sáo của Lý đại ca thật bi thương, dường như có rất nhiều tâm sự. “Có điều, sao mỗi lần Lý đại ca chỉ thổi một nửa rồi ngừng?”

“À... Có lẽ do đoạn sau, Lý đại ca không biết thổi...”

“Hừ! Nói mò...” Câu trả lời tạm bợ của Tang Nha ruwóc lấy một câu mắng của Tư Đồ Yến, có đièu trong lòng hai người lại có thêm chút cảm giác thân cận lạ lùng.

“Tang Nha nói không sai, ta không biết nửa khúc sau...” Nhạc Phàm thu lại tâm tình, quay lại nhìn hai người.

“Không biết?” Khuôn mặt Tư Đồ Yến đỏ bừng, ngượng ngùng quay sang lè lưỡi với Thiết Nam.

Giờ Tư Đồ Yến đã không phải thiếu nữ u buồn hay than thở khi xưa. Trong cuộc sống tự do hiện giờ, nàng vứt bỏ mọi bó buộc, toàn thân như thoải mái hơn nhiều. Lại thêm, mỗi ngày Nhạc Phàm lại dùng ngân châm độ huyệt cho nàng một lần, giảm bớt nỗi khổ do hàn khí trong cơ thể nàng, giúp nàng từ từ bước ra khỏi bóng tối.

Thiết Nam thần sắc phức tạp nhìn Nhạc Phàm rồi nói: “Lý đại ca, huynh lại nhớ tới Tiểu Nhã muội muội?” Chuyện liên quan tới Nhạc Phàm, Thiết Nam đã hỏi thăm từ chỗ Tô Phóng Hào, bởi vậy y rất hiểu tâm trạng của Nhạc Phàm lúc này.

Nhạc Phàm buồn bã gật đầu, trong mắt đầy vẻ u buồn.

Tư Đồ Yến thấy bầu không khí có vẻ không ổn, vội vàng nói tránh đi: “Lý đại ca, giờ không còn sớm nữa, bọn Tô gia gia vẫn ở nhà đợi cơm đấy... Hơn nữa, ở đây lạnh quá.”

“Ừ. Về trước đã.” Nhạc Phàm phủi nhẹ hai vai, cùng hai người bước xuống núi.

๑๑۩۞۩๑๑
Dưới chân núi Kiếm Ngưng Phong có một sơn cốc bí ẩn nhỏ hẹp, tên là Ẩn Tiên, hẳn có ý lánh đời. Ba ngày trước, bọn Nhạc Phàm để tránh phiền phức, dưới sự thu xếp của Quý lão bèn tạm ở lại trong Ẩn Tiên cốc. Đương nhiên, vì đủ loại nguyên nhân, Nhạc Phàm không để Thi Bích Dao đi theo mình nữa, chỉ thi thoảng cho người chuyển lời.

Ẩn Tiên cốc cực kỳ bí mật, lối vào răng đầy cơ quan cạm bẫy, trận pháp kỳ môn, chỉ có những người quan trọng của Thần Cơ các mới biết đường vào cốc.

Trận pháp kỳ môn ở bên ngoài Ẩn Tiên cốc, trong Kỳ Kinh mà Bạch Vân Tố tặng Nhạc Phàm cũng có ghi chép, đó là một trong số những kỳ trận thời thượng cổ, Thái Thanh Huyễn Tuyệt Trận. Trận này trọng phòng thủ không chủ công, dùng ảo thuật làm căn bản, cực kỳ tinh diệu, người dấn thân vào trong đó rất khó tránh nổi tập kích bởi ảo giác.

Song muốn bày trận này không phải lực lượng một người làm nổi. Bởi vậy, không khó nhận ra, các thế hệ trước của Thần Cơ các đã bỏ rất nhiều tâm lực, muốn lưu lại địa phương an bình này.

๑๑۩۞۩๑๑
Được Nhạc Phàm dẫn đường, ba người ung dung tránh qua mọi cơ quan trận pháp... Xuyên qua khu rừng trong khe núi, phía trước bỗng sáng ngời. Bốn vách tường che kín rợp trời, tỏa ánh hào quang, cây cỏ san sát, địa thế bằng phẳng. Nơi đây là Ẩn Tiên cốc.

Nói là sơn cốc, chẳng bằng gọi là sơn thôn thế ngoại. Bởi trong sơn cốc có không ít căn nhà cỏ làm nơi trú ẩn cho các lão nhân Thần Cơ các đã rút lui an hưởng tuổi già. Để các lão nhân không cảm thấy cô đơn, Thần Cơ các còn bố trí thu nhận một số cô nhi không người thân không nơi nương tựa cùng sinh sống, đúng là cách vẹn cả đôi đường. Bước vào bên trong, nơi này tràn ngập tiếng hoan hô chơi đùa, tạo cho người ta một cảm giác hài hòa và hạnh phúc.

“Ha ha... Tiểu huynh đệ, các người về rồi...”

“Chào Lý đại ca...”

“Thiết Nam ca ca, Yến tỷ tỷ...”

Trên đường, cả những ông lão hay bọn nhỏ đều nhiệt tình bắt chuyện với ba người Nhạc Phàm, chẳng khác nào người một nhà. Đa tình đa cảm vô tình khổ, thật ra Nhạc Phàm rất thích cảm giác thuần khết đó, cho dù có cô độc...

Bất giác, ba người đã đi tới cuối sơn cốc, trước mặt là hai gian nhà tranh nối liền, đơn giản song rất sạch sẽ. Nếu nhìn lên trên sẽ là đỉnh Kiếm Ngưng Phong.

“Tiểu Phàm, đến đúng lúc lắm...”

Thấy Nhạc Phàm đi đến, Quý lão trong gian nhà tranh vui mừng bước tới nghênh đón: “Kim châm và dược liệu con muốn ta đều đã nhận được...”

Nhạc Phàm ngẩn ra, mỉm cười nói: “Khổ cho Quý lão và mọi người rồi.”

“Đâu có, chút chuyện nhỏ ấy có gì mà khổ với chả cực, bằng không cái biển hiệu Thần Cơ các của chúng ta nên sớm dỡ xuống rồi... Ha ha!” Quý lão cao giọng mỉm cười. Quả thực, thế lực Thần Cơ các tuy không lớn bằng Lâu Thượng Lâu nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu.

“Đi nào, vào nhà ăn chút gì đó đi.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK