Trên bãi đất hoang trống trải đóng chi chi chít chít hơn chục doanh trướng, mười bước một đồn, trăm bước một trạm, đây chính là trụ sở của Tĩnh Quốc Quân. Bầu không khí tại quân doanh bên trái vô cùng nghiêm nghị, chính là biên chế quân chính quy. Còn bên phải là lại những tân binh vừa được chiêu mộ, độ tác chậm chạp, dáng vẻ thiếu tập trung.
"A! Giết —— "
"Giết —— "
๑๑۩۞۩๑๑
Trong doanh trại thi thoảng lại vang lên những tiếng hô “giết” khẩu lệnh huấn luyện! Tứ thế hào hùng, sát khí lẫm liệt khiến đám binh tốt vừa được chiêu mộ nghe mà run sợ, cũng phần nào hiểu được phương hướng sinh tồn sau này của bản thân,
Nhạc Phàm cảm khái, âm thầm gật đầu, rất rõ ràng, những người này không phải tinh anh trong quân đội nhưng đã có thực lực như vậy, xem ra Tĩnh Quốc Quân quả nhiên danh bất hư truyền.
"Cong—— Coong——Coong—— "
“Người mới tập hợp!”
Tiếng chuông tập kết vang lên, đám tướng sĩ đứng hàng trước, sau đó là mấy trăm tân binh lần lượt sắp xếp. Nhạc Phàm cùng ba huynh đệ họ Vương xếp tận cuối cùng.
Toàn đội sắp xếp xong, một tướng lĩnh râu ria rậm rạp tinh thần phấn chấn bước ra, lớn tiếng nói: “Xin chào các vị huynh đệ! Ta là Bí Hổ, phụ trách Tiên Phong Doanh của Tĩnh Quốc Quân... Hôm nay mọi người ở đây, mai sau sẽ là huynh đệ, cho nên ta mong rằng các ngươi đều sống sót. Mà muốn sống, vậy pahỉ phục tùng mệnh lệnh, không ngừng cố gắng thao luyện, lên chiến trường phải có dũng khí chém giết, quyết chí tiến lên... Ta không yêu cầu các ngươi dùng một chống mười, nhưng ta hỏi các ngươi, có thể dùng mạng đổi mạng được hay không?” Câu cuối cùng đã hét lên rất lớn, khí thế bức người, không hổ danh mãnh tướng trên chiến trường.
“Có thể, có thể ~~”
"Chúng ta phải sống —— "
"Lấy mạng đổi mạng, lấy mạng đổi mạng —— "
"Sống sót, sống sót —— "
๑๑۩۞۩๑๑
Bí Hổ giọng nói hào hùng mạnh mẽ, xúc động lòng người, khiến các tướng sĩ sôi trào nhiệt huyết.
Vương Đại hét lớn hai câu, nói: “Uy phong! Uy phong quá!”
Vương Nhị vẻ mặt đau khổ tiếp lời: “Tướng quân thật uy phong, chúng ta số thật khổ, đúng là mệnh khổ!”
Vương Tam cười ha hả nói: “Không khổ, một chút cũng không khổ. Ngươi nói xem đúng không, Nhạc Phàm huynh đệ.”
Nhạc Phàm không cố ý đổi tên, chàng không để ý tới chuyện này. Hơn nữa chốn giang hồ vốn chỉ vang danh Đao Cuồng, tên thật của chàng lại ít được người ta đề cập tới, cho nên nếu không có gì bất ngờ hẳn không ai biết thân phận của chàng.
Nghe ba huynh đệ bên cạnh nói chuyện, Nhạc Phàm vừa bực mình vừa buồn cười, đúng là ba tên hề.
๑๑۩۞۩๑๑
“Được rồi, sắc trời không còn sớm nữa, mọi người trở lại thu xếp một chút! Đội ngũ chúng ta ngày mai sẽ xuất phát tới phủ Hà Gian tập hợp cùng đại quân Tĩnh Quốc.”
Bí Hổ phát biểu xong bèn gọi quan quân tới sắp xếp nốt công việc.
Bố trí một chút xong, mười người thành một doanh, Nhạc Phàm cùng ba anh em họ Vương cùng báo danh, vừa khéo bị phân vào cùng một doanh trướng. Vì chuyện này Nhạc Phàm cũng buồn bực không thôi.
Cuộc sống trong quân doanh đơn giản và khổ cực, Nhạc Phàm thì chẳng sao nhưng ba anh em họ Vương thì oán thán ngập trời. Ngươi một lời ta một câu, không cho Nhạc Phàm tới một giây yên tĩnh. May là chỗ này có ăn có ở, hành hạ nhau một lúc xong ba huynh đệ cũng ngừng lại.
๑๑۩۞۩๑๑
Sau bữa cơm tối, trở lại doanh trướng, Nhạc Phàm vốn tưởng được yên bình một chút, nào ngờ bên này vừa lặng bên kia lại dậy.
“Này, đám các ngươi mới tới đây phải không?”
Trong tiếng hét lớn, một đám sáu người bước từ ngoài doanh trướng vào, ai nấy thần sắc cao ngạo, hoàn toàn không để bốn người Nhạc Phàm vào trong mắt.
Kẻ dẫn đầu đám người tên Hoa Khuê, cao lớn lực lưỡng, cường tráng rắn chắc, huyệt Thái Dương nhô lên, tự cho mình võ công cao cường. Hắn vốn là lão đại của một đám du côn, song tình hình bức bách mới phải gia nhập quân doanh.
Hoa Khê này cũng là kẻ lòng ôm hoài bão, cho nên vừa bước vào nơi đây lập tức kéo bè kéo cánh, thêm vào hình thể lực lưỡng, cũng có thể coi là đứng đầu đám tân binh. Những kẻ phía sau xem ra là huynh đệ trước đây của hắn, như thiên lôi của Hoa Khê, chỉ đâu đánh đó.
“Bốn người các ngươi nghe cho rõ đây, sau này do Hoa lão đại của chúng ta ra lệnh.” Liêu Cường bước từ sau lưng Hoa Khê ra, hai tay ôm trước ngực, dáng vẻ kiêu căng.
Ba anh em họ Vương cũng từng sống trong đám lưu manh, sao không hiểu ý tứ đối phương.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi vị đại ca này, chúng ta không muốn tham gia phe phái nào cả.”
“Trông các ngươi thật hung dữ, có phải định đánh chúng ta không? Chúng ta mệnh khổ, mệnh thật quá khổ!”
“Bọn họ không ác, chúng ta không khổ! Ha hả!”
๑๑۩۞۩๑๑
“Đừng lắm lời nữa!” Liêu Cường thiếu kiên nhẫn quát lớn: “Người mới các ngươi ngủ dưới đất, bằng không hậu quả tự chịu!”
Giọng điệu kiêu căng bá đạo tới chói tai! Nhạc Phàm chẳng hề tức giận,ngươi gược lại còn nhớ tới Vương Sung năm đó. Song ba anh em họ Vương đã sợ tới mức co lại phía sau.
“Xin lỗi, xin lỗi đại ca, chúng ta có thể ngủ trên giường không?”
“Phải ngủ dưới đất? Số ta đã khổ rồi, lần này lại càng khổ!”
"Không khổ, không khổ! Không ngủ dưới đất thì không khổ. Khà khà ~~ "
๑๑۩۞۩๑๑
Liêu Cường nghe vậy như nhớ ra điều gì, lập tức lao lên, lớn tiếng quát: “Con mẹ nó, sao ta cứ thấy quen quen, hóa ra là “ba ngôi sao xúi quẩy” các người. Mẹ kiếp, thật xui xẻo!”
“Hừ!” Hoa Khê lạnh mặt nói: “Chẳng trách dám nhiều lời với ông đây, hóa ra là ba tên các người... Ta hỏi lại lần nữa, các ngươi có nghe lệnh ta hay không?”
“Xin lôi, xin lỗi lão đại, chúng ta thật sự không muốn.”
"Oa, bọn họ uy hiếp chúng ta, số thật khổ!"
"Không khổ, đều không khổ. Khà khà ~~ "
๑๑۩۞۩๑๑
"Nếu các ngươi đã không chịu nghe lời, vậy ta đánh tới lúc các ngươi phục mới thôi!" Hoa Khuê hét lớn một tiếng nói: "Lên hết cho ta!"
Lời vừa ra khỏi miệng đã thấy một nắm đấm bẩn thỉu xuất hiện trước mắt!
Hoa Khuê tốt xấu gì cũng từng luyện võ, tay trái chặn lại theo bản năng... Hai quyền giao nhau bị ép lui hai bước, cánh tay cũng đau ê ẩm. Ngẩng đầu nhìn lên, ra là ba người họ Vương lao lên đánh trước.
Trong cơn thịnh nộ,Hoa Kê cũng liều mình đỡ đòn, quy củ gì cũng vứt hết phía sau.
"Mẹ kiếp —— "
"Cho ta đánh!"
"Phế bỏ bọn chúng —— "
๑๑۩۞۩๑๑
Đám người lao vào nhau đánh đấm hỗn loạn. Nhạc Phàm thấy thế đứng tránh xang bên, dánh vẻ như đang xem trò.
Phe Hoa Khuê tuy nhiều người song ba anh em họ Vương cũng là kẻ già đời. Hai bên ngươi mtọ quyền ta một cước, hoàn toàn không có những chiêu thức độc tác đẹp đẽ, chỉ đơn thuần là dựa vào vai u thịt bắp. Nhạc Phàm đứng bên góc xem với vẻ hứng thú, bất giác mỉm cười: “Cứ tưởng ba anh em họ Vương này chỉ lắm mồm, chằng ngờ gặp chuyện còn có thể lao tới đánh đấm... Hơn nữa còn khá ngoan cường.”
“Con mẹ chúng mày ~~“
“Á! Mũi của ta!”
“Thằng ngu, ngươi đá ta làm gì?”
“Không phải... Ai ui! Ai đá ông đây thế?”
“Ai cưỡi ông đây?”
“Lão đại... Ai ui!”
“Đánh con mẹ nó đi!”
๑๑۩۞۩๑๑
"Xin lỗi, xin lỗi, bị đánh là ngươi!"
"Ta số thật khổ, cái chân heo nào đá ta?"
"Khổ quá khổ quá! Chúng ta thật là khổ, ông đây cũng đánh lại ngươi nhé!"
๑๑۩۞۩๑๑
Loạn! Trong doanh trướng hỗn loạn vô cùng, mặt đất càng ngổn ngang bừa bãi! Nhìn ba anh em họ Vương cùng đám người Hoa Khuê, đầu tóc rối tung, quần áo xộc xệch, khuôn mặt chỗ xanh chỗ tím.
“Lợi hại!” Nhạc Phàm thầm thở dài, lưu manh đánh nhau hóa ra cũng đặc sắc như vậy. Quả không tệ!
Đột nhiên, Nhạc Phàm hơi nhướn mày, nghe ngoài doanh trại vang lên một loạt tiếng bước chân nặng nề. Động tĩnh lớn như vậy chắc hẳn đã kéo vệ binh trong quân doanh tới.
Quả nhiên! Rèm trướng vén lên, một đội binh sĩ trang bị chỉnh tề nhanh chóng bước vào, vây lấy anh em họ Vương và đám người Hoa Khuê.
“Dừng tay!”
Quát lớn một tiếng, đao thương chỉ thẳng vào mình, cả ba anh em họ Vương cùng đám Hoa Khuê cùng ngừng tay, thậm chí không dám thở mạnh!
“Hừ!” Môt nam tử mặt đen quay sang đám người đánh nhau nói: “Ngay ngày đầu tiên đã gây sự, kéo tất cả bọn chúng tới sân tập...” Nói xong chỉ vào Nhạc Phàm ở góc: “Mang cả hắn đi cho ta.”
“Rõ!”
๑๑۩۞۩๑๑
Buổi tối, giữa sân đấu của quân doanh điểm lửa. Tình hình như vậy xuất hiện thường không phải chuyện tốt. Quân sĩ bốn phía tập trung càng lúc càng nhiều, vây lấy xung quanh.
“Người anh em, bọn họ phạm tội gì vậy?”
“Nghe nói là đánh nhau trong doanh trại!”
“Chuyện nhỏ này mà cũng bị kéo lên sân tập à?”
“Vốn chẳng là gì, song TĨnh Quốc Quân nổi tiếng là kỷ luật nghiêm minh, hơn nữa tân binh cũng phải bị ăn vài đòn phủ đầu! Chắc là muốn giết gà dọa khỉ đây mà.”
๑๑۩۞۩๑๑
“Ô! Đây chẳng phải đầu lĩnh mới trong đám tân binh à? Sao lại bị trừng phạt vậy?”
“Hê hê! Ai mà biết được! Có điều lần này bọn chúng rơi vào tay Hắc Diện Thần Mẫn Hàm, không chết chắc cũng bị lột một lớp da.”
"Không sai, chờ xem trò vui thôi! Ha ha ~~ "
๑๑۩۞۩๑๑
Những gì đám quân sĩ bên dưới nói Nhạc Phàm đều nghe được, song không hề để trong lòng.
Mẫn Hàm quả thực không dễ đối phó, thân là tham tướng, địa vị trong quân doanh chỉ đứng sau Bí Hổ. Hắn võ công cao cường, thủ đoạn độc ác, làm việc không nể tình, chỉ theo quy củ, cho nên binh sĩ trong Tĩnh Quốc Quân không ai không nể sợ.
“Đánh!”
Không hỏi nguyên nhân, không hỏi đúng sai, ba anh em họ Vương và đám người Hoa Khuê lập tức bị đánh hai mươi gậy! Đau tới mức bọn họ kêu cha kêu mẹ!
Binh sĩ lui lại, lúc này Mẫn Hàn mới bước tới trước mắt đám Hoa Khuê, lạnh lùng nói: “Họ Hoa kia, ta đã cảnh cáo người từ trước rồi, sao còn dám gây sự ở đây? Nói, đã có chuyện gì?”
Hoa Khuê đau tới mức mồ hôi chảy ròng ròng song vẫn phải cố nén đáp lời: “Hề hề! Thưa, thưa đại nhân, mấy người chúng tôi ở chung, chỉ đùa vui một chút, không có gì khác.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Những kẻ còn lại lập tức phụ họa.
“Hừ!” Hoa Khê tức giận đáp: “Các ngươi cho là ta ngu ngốc hay bản thân các ngươi là một lũ ngu ngốc đây?” Dứt lời quay sang phía ba anh em họ Vương nói: “Các người nói đi!”
Vương Đại co đầu lại đáp: “Xin lỗi, xin lỗi đại nhân, chúng tôi đùa thật mà, thật đấy!”
“Số khổ, đùa chơi cũng bị đánh, số thật khổ!”
“Đau quá, bọn tôi đau quá!”
๑๑۩۞۩๑๑
Nhạc Phàm thầm thấy bất đắc dĩ, tới lúc này rồi mà còn nói chuyện như thế, xem ra đã ăn sâu vào tính cách rồi!
Khóe miệng Hoa Khuê nở một nụ cười với anh em họ Vương, đám sau lại bắt đầu nói năng linh tinh.
“Câm miệng!” Sắc mặt Mẫn Hàn nghiêm lại đáp: “Xem ra các người chưa thấy quan tài chưa chịu đổ lệ, bắt bọn hắn tới cho ta, lại dùng quân côn tiếp đãi.”
“Rõ!”
๑๑۩۞۩๑๑
“Ông đây có làm chuyện gì tổn hại âm đức đâu, sao các ngươi lại đối xử với ta như vậy?”
“Mẹ kiếp, mau buông chúng ta ra~~”
“Xin lỗi, xin lỗi đại nhân, sau này chúng ta không đùa nữa, không đùa nữa!”
“Lần này số càng khổ!”
“Lại bị đánh rồi, số khổ quá!”
“Á ~~~”
๑๑۩۞۩๑๑
Những người khác thấy vậy cũng đều chửi bới, tiếng kêu thảm thiết xen lẫn tiếng quát mắng không ngừng vang lên.
Lại hai mươi quân trượng, cứ thế này bọn họ còn bao nhiêu cái mạng đây? Song sắc mặt Mẫn Hàn chẳng chút thay đổi, không hề có ý kêu dừng.
“Đủ rồi!”
Nhạc Phàm hiểu, nếu mình không nói gì đó sợ rằng bọn họ sẽ bị phế đi ở nơi này.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK