Biến cố đột nhiên nảy sinh trong phủ đại soái, trước là Lô Đạt bá đạo bức người, sau lại có Nhạc Phàm chấn kinh đương trường! Giờ lại thêm một cô gái che mặt thần bí đột nhiên xuất hiện, võ công cũng cường hãn vượt xa dự liệu mọi người... Tất cả đúng như Nhạc Phàm nói, đều là cạm bẫy! Còn mục tiêu của thế lực thần bí này chính alf thiên hạ, nếu để họ thực hiện được, kết quả có thể tưởng tượng nổi.
Đối mặt với khí thế liên miên không dứt của Kính Thủy, Nhạc Phàm cảm thấy áp lực nặng nề. Thực lực đối phương rất mạnh, ngoại trừ ẩn giả Bạch Tố Vân ra, chàng chưa bao giờ cảm thấy áp lực như vậy. Nếu là vào thời gian trước, Nhạc Phàm không biết mình có cơ hội thắng lợi hay không. Song hiện giờ... Sau lưng là đám Trương Phong Nghị, chàng... không có lý do để bại!
“Nộ Chiến ~~”
Nhạc Phàm quát lớn, rồng quấn quanh đao, chém thẳng về phía Kính Thủy!
“Hàn Phong ấn ~~”
Kính Thủy hai tay bấm quyết, khống chế chân khí lưu chuyển trong cơ thể tạo thành một luồng khí kình dày đặc, cự mãng trên đỉnh đầu cũng quấn chặt lấy cự long của đối phương...
“Loạn Kích thức ~~”
Đao phong bị cản, Nhạc Phàm lập tức biển đổi đao thế, hai tay nhanh chóng chuyển động, đại đao hóa thành ngàn vạn đao ảnh đánh ra...
“Băng Tuyết ấn ~~”
Kính Thủy tiếp tục biến đổi vận chuyển chân khí, tường khí lại cô đọng vài phần.
๑๑۩۞۩๑๑
Cát bay đá chạy, cỏ cây tàn lụi!
Trong thời gian ngắn, bầu trời hoa viên đầy đao khí chằng chịt, xung quanh hàn khí bức người, đánh tới mức thiên hôn địa ám! Trận chiến của hai bên dã lan xa, trong vòng mười trượng không ai dám tới gần, binh sĩ bên dưới cũng tới tấp trèo lên tường cao. Không ai định rời khỏi, trận quyết đấu đặc sắc là vậy, bỏ qua chẳng phải đáng tiếc lắm sao?
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hai bên đã giao thủ chừng mười chiêu. Hai người một thi đao pháp hung mãnh cuồng bạo, một thì chiêu chiêu tinh diệu độc đáo! Mọi người nhìn mà trợn tròn hai mắt, trong lòng dâng lên cảm giác thất bại. Ngay cả trong mắt Cừu Minh cũng thoáng hiện vẻ mất mát, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Thiên hạ cao thủ vô số, sao ta tự mãn cho được!” Nhạc Phàm tay không ngừng lại, suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng... Phương thức chiến đấu của đối phương vô cùng kỳ khoái, lợi dụng thủ ấn điều động chân khí bản thân, khiến cho công kích càng mãnh liệt, phòng ngự càng kiên cố. Tuy tạm thời không cách nào đột phá tường khsi của đối phương, song thủ pháp tấn công như vậy cũng khiến hai mắt Nhạc Phàm sáng lên, như mở ra một con đường võ học mới cho chàng.
๑๑۩۞۩๑๑
Giờ không phải lúc tự hỏi, Nhạc Phàm xốc mười hai phần tinh thần đối phó với cường địch, lực đạo cũng từ từ mạnh lên, hy vọng có thể dùng “lực” đột phá.
Kính Thủy thấy vậy thầm kêu khổ, thật chẳng ngờ nổi lần này không chỉ không hoàn thành nhiệm vụ mà còn dính phải một đối thủ vướng tay vướng chân nhưu vậy. Tuy nàng rất tự tin vào thực lực bản thân, song muốn đánh bại đối phương cũng phải tốn kha khá sức lực.
Hai người lại tách ra, giọng nói như chuông bạc của Kính Thủy vang lên: “Tiểu huynh đệ, chắc ngươi cũng biết khó lòng phá nổi cương khí của ta, còn ta ra tay công kích ngươi chưa chắc đã chống đỡ nổi... Buông tay đi! Chỉ cần ngươi chịu đi ta tuyệt đối không làm khó dễ.”
Mọi người cười thầm, đã đánh tới mức này rồi còn nói lời như vậy, đã là nam nhân chắc chắn sẽ không thỏa hiệp rồi, nói vậy chẳng phải thừa sao.
Mọi người đều cho là vậy, nào ngờ Nhạc Phàm buông đại đao xuống ra vẻ dồng ý. Đương nhiên chàng biết đối phương không nói láo, có điều chàng có nguyên tắc của mình.
“Cái gì!” Mọi người kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ của Nhạc Phàm! Trốn tránh như vậy khiến không ít người tỏ vẻ khinh bỉ. Song thật nực cười, lẽ nào bọn họ đã quên uy thế vừa rồi của Nhạc Phàm, sự sợ hãi từ tận bản năng đó chẳng phải cũng vì mạng sống hay sao?
Nhạc Phàm chỉ tay về phía đám Trương Phong Nghị: “Ta muốn mang họ đi.”
“Hả!” Kính Thủy hơi run run, nàng cũng nhìn ra Nhạc Phàm đến chỉ vì đám người Trương Phong Nghị, có điều Trương Phong Nghị là con cá lớn, cứ thế thả đi thật quá đáng tiếc...
“Xin đợi một át!” Ngay lúc Kính Thủy đang do dự, Trương Phong Nghị lơn tiếng nói: “Ý tốt của tiểu huynh đệ, Trương mỗ xin nhận. Trong đại nạn thế này, người khác có thể đi song Trương Phong Nghị quyết không thể. Tuy lập trường của ta và các vị thủ lĩnh bất đồng, song chúng ta có chung ý chí. Cho nên ta quyết cùng các vị huynh đệ cùng lui cùng tiến, dù chết cũng không hối hận!”
“Trương đại soái...”
Nghe những lời thành khẩn đó của Trương Phong Nghị, các thủ lĩnh đều lộ vẻ cảm kích.
Kính Thủy nhìn sang phía Nhạc Phàm nói: “Xem ra bằng hữu của ngươi không muốn đi, vậy ngươi tính sao?”
Nhạc Phàm nhìn Trương Phong Nghị có vẻ muốn nói lại thôi, thản nhiên cất lời: “Hắn không đi, vậy đánh thôi!”Dứt lời đâm thẳng thanh đao vào nền gạch.
Kính Thủy khẽ lắc đầu như muốn nói đáng tiếc... Đột nhiên phía trước bùng lên hào quang rực rỡ, khiến mọi người chói mắt!
“A! Đó là cái gì?”
Mọi người kinh ngạc kêu lên, giữa ban ngày lại tỏa ra ánh sáng chói mắt như vậy, đây rốt cuộc là gì?
Kính Thủy nheo mắt nhìn lại, chỉ thấy trong lòng bàn tay Nhạc Phàm lơ lửng một vật!
Đó là một mũi tên đen nhánh tỏa ra ánh sáng, thân mũi thên tỏa ra hào quang vàng sậm, bốn phía còn có bảy luồng khí nhỏ màu sắc khác nhau trông tựa cầu vồng vờn qua không ngớt.
“Tuyệt Tiễn!” Kính Thủy biến sắc, giọng nói căng thẳng: “Ngươi là Đao Cuồng Lý Nhạc Phàm?”
Nhạc Phàm gật đầu, trước giờ hắn không nói dối, cũng không cần thiết phải nói dối.
“Hả ~~”
“Cái gì? Hắn là Đao Cuồng?”
“Là hắn! Các ngươi xem, mũi tên phát sáng trong tay hắn chính là Tuyệt Tiễn trong truyền thuyết!”
๑๑۩۞۩๑๑
Đao Cuồng Lý Nhạc Phàm... Tiếng hô của Kính Thủy không lớn song lại như có lực xuyên thấu cường đại, trong hoàn cảnh an tĩnh đó nhưng không ai nghe được nàng nói điều gì.
Là chấn động! Là kinh hoảng! Là sợ hãi! Là nghi hoặc... Khuôn mặt mỗi người đều lộ ra sắc lạ, hai mắt mở to nhìn về phía trước.
Cừu Minh đưa mắt sang phía Trương Uyển Anh, người sau cũng lộ vẻ mờ mịt, hơn nữa còn thêm chút vô tội.
๑๑۩۞۩๑๑
Kính Thủy không phải cao thủ bình thường, ngoại trừ tiên thiên cương khí mạnh mẽ ra nàng còn là một dị thuật sư với tinh thần lực mạnh mẽ, nhờ vậy mới có thể ẩn nấp tại góc hoa viên mà không ai phát hiện nổi.
Danh của Tuyệt Tiễn, Kính Thủy đã sớm được nghe đồn, vốn nàng còn hoài nghi Tuyệt Tiễn liệu có phải do lực lượng tinh thần hóa thành hay không, song khi thật sự đối mặt với nó, lực lượng tinh thần chấn động tâm hồn àm nó tỏa ra khiến nàng dám khẳng định rằng một đòn Tuyệt Tiễn tuyệt đối mạnh hơn đại đao vừa rồi!
Đây là sự thật vô cùng chấn động đối với Kính Thủy! Phải biết rằng, chỉ có dị thuật sư mạnh mẽ nhất trong thiên hạ mới có thẻ khiến tinh thần thực thể hóa! Song sự thật bày ra trước mắt khiến tâm trạng nàng phức tạp tới mức khó tả.
๑๑۩۞۩๑๑
Tiễn Hồn nơi tay, Nhạc Phàm cảm thấy sự tự tin trước giờ chưa từng có, đó là cảm giác tương giao về tính mạng, người ngoài không cách nào hiểu nổi.
Thấy hai mắt Nhạc Phàm lóe sáng, Kính Thủy nhanh chóng phát động thủ ấn, lần này không phải phòng thủ mà là thả cự mãng ra thôn phệ Nhạc Phàm!
Tiễn Hồn rời tay bắn ra, va chạm với cự mãng, thân tên hơi ngừng lại! Nhạc Phàm có thể cảm nhận rõ ràng một luồng lực lượng tin thần ẩn chứa bên trong...
Không sai, đây chính là tuyệt chiêu của Kính Thủy – Hợp Thần ấn.
Hợp Thần ấn là đúc kết tinh thần lực bên trong cương khí, nhờ vậy lực công kích sẽ trở nên cường đại, lại thêm vào khả năng tấn công tin thần kẻ địch. Dẫu sao chiêu thức này cũngc ần độ phù hợp cao giữa thần và khí, cần tiêu hao lực lượng tin thần khổng lồ, thậm chí có lúc còn bị phản phệ. Cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Kính Thủy quyết không sử dụng loại thủ đoạn công kích cực đoan đó.
Có điều thật đáng tiếc! Đáng tiếc là nàng gặp phải Nhạc Phàm. Mũi tên Tiễn Hồn kia cũng do lực lượng tinh thần ngưng kết thành thực thể, đâu phải thứ nàng có thể lay động nổi? Bởi vậy, kết cục chắc chắn ngoài dự liệu của nàng!
Tiễn Hồn chỉ hơi chậm lại sau đó xuyên thẳng qua cự mãng, lại tiếp tục lao về phía Kính Thủy! Trước khi đối phương kịp phản ứng, Tiễn Hồn đã xuyên qua bả vai Kính Thủy...
Bên kia, cự mãng cũng không bởi vậy mà tiêu tán, ngược lại va thẳng vào long cương hộ thể quanh Nhạc Phàm, sau đó bùng nổ!
“Ầm ~~” Cát đá bay loạn, bụi bậm mịt mờ!
Chấn động khổng lồ làm dậy lên không khsi bốn phương, khiến mọi người sợ hãi không thôi, binh sĩ hơi chậm một chút thậm chí bị tai bay vạ gió, thất khiếu chảy máu, trọng thương ngã xuống đất!
Đây là một tai ách đột nhiên xuất hiện, hậu quả không ai khống chế nổi.
"A —— "
"Phốc! Con mắt của ta!"
"Chạy mau a..."
"Tránh ra!"
...
Bụi đất tan đi, trong hoa viên chỉ còn lại một khoảng không bừa bãi cùng tàn binh đầy đất. Giữa trường chỉ có Nhạc Phàm đứng đơn độc nơi đó, Tiễn Hồn cũng đa thu lại thức hải.
“Người đâu? Nàng đâu rồi?” Trương Uyển Anh nhanh chóng chạy tới, nhìn khắp xung quanh, đâu còn bóng dánh Kính Thủy?
“Nàng đi rồi!”
Nhạc Phàm lạnh nhạt đáp lời, tiếp đó quay sang đám người Trương Phong Nghị, gật đầu với hắn: “Đối phương còn có hậu chiêu, chúng ta đi thôi!”
Trương Phong Nghị nhìn những người bị thương xung quanh, trong lòng do dự không thôi. Thê tử Cừu Minh bước lên nói: “Bọn họ tự có đường của họ, chúng ta đi thôi, Phong Nghị!” Dứt lời, mọi người theo Nhạc Phàm cùng rời khỏi.
๑๑۩۞۩๑๑
Bụi đất lắng xuống, chỉ để lại thủ lĩnh các lộ nghĩa quân ở lại. Bọn họ hai mắt nhìn nhau, trong lòng ai nấy đều có tính toán. Tận mắt thấy thực lực của Nhạc Phàm, lòng tin đối với con đường tương lai của họ càng rõ.
Không ai ngờ, lần xuất hiện này của Nhạc Phàm lại thay đổi cả hướng đi của thế cục thiên hạ!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK