Hành trình tầm bảo phát động toàn bộ võ lâm Trung Nguyên cứ thế kết thúc, không ai ngờ nổi người chiến thắng cuối cùng lại là Huynh Đệ hội vừa quật khởi. Các môn phái còn lại tử thương vô số, nguyên khí đại thương.
Vốn tưởng rằng sau đợt đại nạn lần này giang hồ sẽ có những ngày tháng bình yên, đâu ngờ băng dày ba thước nào phải do hơi lạnh một ngày tạo nên!
Nhân cơ hội lần này, không ít thế lực dồn dập quật khởi, mọc lên như nấm giữa thời loạn lạc. Các loaị âm mưu dương mưu cũng dần dần lộ mặt, tranh đấu đoạt địa bàn, kiếm danh lợi thường xuyên xuất hiện, không ít cao thủ thần bí hiện thân trong giang hồ, những chuyện quá dị chẳng hề ít. Thêm vào chuyện binh hoang mã loạn, toàn bộ thiên hạ càng lúc càng rối loạn.
๑๑۩۞۩๑๑
Hậu viện khách lâu, tĩnh lặng tự nhiên. Trong căn lầu trúc, Nhạc Phàm, Vương Sung, Lăng Thông, Phó Suất cùng Nguyên Thác Triệt tụ tập, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Thu xếp cho cô bé bị bắt cóc xong, Phùng Uyển Nhi cũng tham gia cùng.
Nhạc Phàm vô cùng hưởng thụ thứ cảm giác này, hôm nay có lẽ là ngày hắn cười nhiều nhất.
Nơi này mỗi người đều có tính cách của bản thân. Vương Sung ngỗ nghịch bất kham trong nóng ngoài lạnh, Lăng Thông thông minh hài hước miệng lưỡi trơn tru, Phùng Uyển Nhi thanh tú cơ trí, Phó Suất hào sảng phóng khoáng, Nguyên Thác Triệt càng là hào kiệt trong giới nữ lưu. Tính cách tuy khác nhau song họ đều có chung một điểm, đó là chân thành. Nhạc Phàm có thể cảm nhận được sự chân thành đối với bằng hữu của bọn họ, đây là bản tâm đã qua rèn luyện trong nhân thế.
๑๑۩۞۩๑๑
Rượu qua ba tuần, cơm nước cũng đã hết bảy phần, cuộc tụ họp cũng đến hồi kết thúc. Gặp rồi lại tán, khó bỏ khó từ.
Lăng Thông thấy Nhạc Phàm phải đi, con mắt đảo khẽ qua rồi nói: “Giờ đang thời loạn lạc, thiên hạ bất an. Chẳng hay nơi tiếp theo Nhạc Phàm đến là đâu? Nếu cùng đường cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Nhạc Phàm vỗ vai Lăng Thông, mỉm cười nói: “Ta biết ngươi đang suy nghĩ điều gì... Lần này ta tới phía bắc tìm người, đi cùng ta sẽ vô cùng nguy hiểm... Hơn nữa chúng ta vốn không cùng đường.”
Lời ít nhưng giàu tình giàu nghĩa, Nhạc Phàm tạm biệt mọi người xong tiếp tục lên đường, tiếp đó Vương Sung cũng cất bước đi khỏi.
Người đi rồi lầu trống vướng ưu phiền, Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi đang định chào từ biệt bỗng một nha hoàn xông vội vào.
“Tiểu Quyên?” Phùng Uyển Nhi thấy là nha hoàn thân cận của mình vội bước tới hỏi: “Chẳng phải người đang chăm sóc cho cô bé kia à? Sao lại chyạ tới đây?”
Nha hoàn tên Tiểu Quyên vội vàng hỏi: “Tiểu thư, cô bé ấy còn đang ngủ có điều miệng không ngừng lẩm bẩm Lý Nhạc Phàm, Lý Nhạc Phàm gì đó, nô tì biết thiếu gia và Lý đại hiệp đang ở đây nên tới hỏi thăm một chút.”
Lăng Thông ngạc nhiên hỏi: “Sao lại như vậy? Nếu quen nhau sao Nhạc Phàm lại không để ý tới?”
“Chuyện này...”
Trong lúc nghi hoặc, Phùng Uyển Nhi như nhớ tới điều gì, mở miệng nói: “Lúc đó cô bé tóc tai rũ rượi, không chừng Lý huynh đệ không chú ý tới.”
“Ồ!” Lăng Thông bừng tỉnh, lầm bẩm nói: “Lẽ nào cô bé ấy cũng là bằng hữu của Nhạc Phàm? Nhưng Nhạc Phàm đã đi mất rồi...” Lập tức quay sang phía hai người Phó Suất nói: “Phó đại ca, đệ thấy chuyện này thật không bình thường! Hai người cũng đang rảnh rỗi, chúng ta cùng tới xem sao?”
“Cũng được! Chúng ta cũng đang rất tò mò.”
Phó Suất và Nguyên Thác Triệt tự thấy không bảo vệ được Nhã Nhi, trước nay lòng vẫn thầm hổ thẹn, cho thường xuyên để tâm tới chuyện có liên quan tới Nhạc Phàm.
Dứt lời, đám người được Lãnh Tuyết dẫn đường, nhanh chóng đi khỏi.
๑๑۩۞۩๑๑
Ra khỏi khu vực phủ Đại Danh chính là ranh giới kinh đô phía bắc. Nơi này đã không còn quân đội triều đình trấn giữ, trấn Quảng Bình thậm chí còn nằm trong khống chế của nghĩa quân, ngọn lửa chiến tranh đã tạm ngừng, cũng coi như yên bình.
Trong căn phố lớn lạnh lẽo, cảnh tượng điêu tàn, thi thoảng thấy được một hai bách tính đi qua, có thể thấy trong lòng họ cũng đầy đau khổ và cô độc.
Mặt trời dần khuất núi, Nhạc Phàm đứng giữa căn phố lớn, phía sau nghiêng nghiêng một bóng dài.
“Nơi chiêu binh của Tĩnh Quốc Nghĩ quân!”
Nhìn tấm biển chiêu binh phía trước, Nhạc Phàm ngây ra đôi chút, trong lòng nhiễu loạn...
Đang thời lửa chiến tranh bùng phát, khắp nơi loạn lạc. Nhạc Phàm trước giờ vô cùng căm ghét chiến tranh và giết người, có lẽ,c hỉ có trải qua lằn sinh tử mới hiểu được cái quý của sinh mạng. Sinh mạng đáng quý không phải vì yếu đuối, nó đáng quý là bởi giá trị của bản thân nó, giá trị tồn tại.
Cho dù căm ghét, Nhạc Phàm vẫn hoài niệm, bốn năm trong quân doanh như một loại thể nghiệm, lại như tạo thành một thói quen, chỉ có điều lúc nhớ lại thường có cảm giác cay đắng và bất đắc dĩ mờ nhạt.
... Ngây người trong chốc lát, một người ngắt đứt dòng suy nghĩ của Nhạc Phàm, tuy không có chuyện gì song lại kéo chàng hồi tỉnh.
“Xin lỗi, xin lỗi...”
Một nam tử gầy gò vội vàng lên tiếng xin lỗi, sau lưng có hai người trông giống hắn như đúc, chỉ có chú khác biệt rất nhỏ.
Ba người bọn họ là anh em sinh ba, tên là Vương Đại, Vương Nhị, Vương Tam, từ nhỏ song thân đã chết trong ôn dịch cho nên vẫn trà trộn vào trong phố phường chợ búa.
Ba anh em họ Vương trời sinh hiếu động, tính cách lạc quan tích cực, cùng cố gắng tới giờ. Đã tham gia vào những bang hội chẳng tên chẳng tuổi như Tiểu Đao hội, Thiên Nhất giáo, Song Long bang. Có điều bởi “tính cách” quá xốc nổi, cuối cùng đều bị đuổi ra. Cuối cùng, “ba ngôi sao xúi quẩy” bọn họ cũng có chút danh tiếng.
Nhưng trong thời loạn thế này, muốn sống sót ắt phải có thực lực hay thế lực. Sau nhiều lần quay bước, ba huynh đệ Vương gia quyết định tới gia nhập nghĩa quân, tìm một lối thoát cho tương lai.
Hôm nay, nghe thấy là ngày cuối cùng Tĩnh Quốc Quân chiêu binh tại trấn Quảng Bình, họ liền nhanh chóng chạy tới, vừa khéo va phạm Nhạc Phàm.
๑๑۩۞۩๑๑
Nghe Vương Đại xin lỗi, Nhạc Phàm vốn định gật đầu bỏ qua. Đang lúc này Vương Nhị lại tiếp lời: “Đại ca mệnh khổ, đúng là mệnh khổ! Lại va phải người khác rồi!”
“Xin lỗi, xin lỗi...” Vương Đại lại xin lỗi.
Vương Tam lại cười nói: “Ca ca mệnh khổ, đệ cũng mệnh khổ, chúng ta đều mệnh khổ! Ha ha...”
๑๑۩۞۩๑๑
“Được rồi!”
Ba huynh đệ nói năng loạn cào cào khiến Nhạc Phàm nghe mà đau cả đầu, đang định đi khỏi, Vương Đại lại nói: “Ta thấy vị huynh đệ cũng tới báo danh, ta nói với ngươi này...”
“Báo danh? Chiêu binh!” Nhạc Phàm hoàn toàn không để ý tới đối phương nói gì phía sau, lòng chỉ nghĩ tới chuyện báo danh chiêu binh. Làm binh lính bốn năm, Nhạc Phàm cũng có những hiểu biết nhất định về quy củ trong binh doanh, binh sĩ vừa được chiêu mộ sẽ được lưu lại trong quân doanh, huấn luyện thống nhất trong một tháng rồi mới được đưa ra sử dụng, cho nên xuất phát cùng tân binh cũng là đường tắt để thấy hai người Trương Phong Nghị.
Lần này lên phía Bắc, bản ý của chàng vốn là tìm kiếm hậu nhân của Lệ gia. Có điều cứ thế này tùy tiện đi vào có phần không thích hợp, hơn nữa trong lòng chàng còn có những suy nghĩ khác, là vấn đề của bảo tàng.
Tới tận bây giờ bảo tàng vẫn là khối đá nặng trong lòng Nhạc Phàm. Năm đó Lệ Vân không muốn bảo tàng thất truyền nên mới lặng lẽ kể cho Nhạc Phàm, lại căn dặn chàng không được nói cho bất cứ ai. Có điều Nhạc Phàm cảm thấy chuyện bảo tàng nên thuật lại cho con cháu của Lệ gia. Việc này có phần khó xử, Nhạc Phàm quyết định gặp người rồi hãy tính.
๑๑۩۞۩๑๑
Thấy Nhạc Phàm ngây người, Vương Đại vội vàng lôi chàng tới nơi chiêu binh, quay sang phía quan ghi chép nói: “Xin lỗi, xin lỗi đại nhân, chúng tôi tới rồi, chúng tôi cũng muốn gia nhập nghĩa quân.”
Vương Nhị cũng chạy tới nói: “Đại nhân, chúng tôi mệnh khổ, số khổ! Ngài cho chúng tôi gia nhập đi!”
Vương Tam ở phía sau cười nói: “Đều mệnh khổ, chúng ta đều là người mệnh khổ, ha ha!”
Thấy bốn người trước mặt cũng có vẻ rắn chắc, viên quan ghi chép gật đầu nói: “Nói xem nào, vì sao các ngươi lại tòng quân?”
Vương Đại cười ngây ngô đáp: “Muốn ăn cơm.”
Vương Nhị nói: “Chúng tôi mệnh khổ! Cả cơm cũng không có mà ăn, chúng tôi thật rất khổ!”
Vương Tam gật đầu nói: “Chúng tôi đều mệnh khổ, cả cơm cũng không có mà ăn!”
Vương Đại thấy sắc mặt quan ghi chép có vẻ không thích vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi đại nhân, chúng tôi...”
“Được rồi, được rồi!” Quan ghi chép không kiên nhẫn nổi ngắt lời: “Đừng lắm lời nữa, báo tên các ngươi, nguyên quán và thân thế.”
“Tôi trước, tôi trước!” Vương Đại cướp lời nói: “Tôi tên Vương Đại, nguyen quán hình như là Sơn Đông... Không đúng, là Hà Bắc... Không đúng, không đúng... Chuyện này... xin lỗi, xin lỗi! Để tôi nghĩ lại một chút, tôi nghĩ...”
“Tôi là Vương Nhị, chúng tôi số khổ, cả nhà chết hết, chỉ còngươi lại ba người chúng tôi.”
“Đúng vậy, chết hết rồi, chết cả rồi. Số thật khổ... Tôi là Vương Tam.”
๑๑۩۞۩๑๑
Ba huynh đệ thiếu chút nữa khiến quan ghi chép lật bàn, nếu không phải quân doanh đang cần người gấp, hắn không đuổi đánh ba người này một trận không được. Nhanh chóng làm xong xuôi thủ tục, quan ghi chép vội vàng gọi người mang bọn chúng đi, cứ để lâu ở đây khéo hắn thổ huyết không biết chừng.
Còn chưa hoàn toàn khôi phục tinh thần, Nhạc Phàm lại bắt đầu cuộc sống trong quân doanh lần thứ hai. Những chuyện ngày hôm qua tựa như sống trong ảo mộng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK