Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



...Trong một căn phòng nhỏ tại thành Khai Phong, Nhạc Phàm đang ngồi xếp bằng trên giường gỗ điều tức. Cơ thể lõa lồ mơ hồ thấy được những dấu ấn ghi lại những khoảnh khắc tranh đấu sinh tồn trong nhiều năm qua, cũng là minh chứng cho cuộc sống của chàng. Có thể, một ngày nào đó, khi những dấu ấn này phai nhạt, Nhạc Phàm mới thật sự buông quá khứ xuông được!

Cánh cửa bật mở, một người trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú mang quần áo tới, hắn chính là gã sai vặt đã tiếp ứng cho Nhạc Phàm khi còn ở thành Ứng Thiên, Vân Phương.

Vân Phương tới đây cũng không phải ngẫu nhiên mà do Quý lão an bài cho hắn chú ý tình hình của Nhạc Phàm, bởi vậy hắn mới có thể xuất hiện ngay lúc mấu chốt nhất, cũng kịp thời cứu Lý Nhạc Phàm.

Sau trận chiến đêm đó, tuy Nhạc Phàm đã thoát khỏi sự trói buộc của vu thuật song nguyên khí cũng hao tổn rất nhiều, suy yếu tới mức hôn mê. Sức nổ của Phích Lịch Đạn đã đánh bay chàng vào trong khe núi của chùa Tướng Quốc, nếu không nhờ gân cốt vốt cứng cỏi sợ rằng giờ đã thịt nát xương tan. Giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ.

... “Vân Phương, tình hình bên ngoài ra sao rồi?” Nhạc Phàm từ từ mở hai mắt, thần sắc lạnh lùng khó che nổi vẻ u buồn trong mắt.

Vân Phương đi tới trước đặt quần áo xuống rồi mỉm cười thoải mái đáp: “Lý đại ca cứ yên tâm tu dưỡng đi, tình hình bên ngoài đã ổn định lại rồi, chút năng lực nhỏ này Hình đại nhân vẫn phải có chứ. Thi cô nương với nha đầu Tiểu Thanh mà huynh nói cũng rất tốt chỉ đi khắp nơi tìm huynh thôi. Có điều huynh cũng yên tâm đi, Minh Nguyệt lâu là nơi chúng ta che giấu thân phận, không ai có thể tìm tới nơi này. Chỉ có điều nơi này hơi loạn một chút. Ha ha!” Nói xong lúng túng gãi gãi đầu, nơi này đâu phải chỉ hơi loạn một chút! Phải nói là loạn từ sáng tới tối, lại loạn từ tối với sáng! Không sai! Thật ra Minh Nguyệt Lâu chính là thanh lâu duy nhất trong thành Khai Phong.

Thanh lâu này cũng không phải do Thần Cơ Các mở mà nương nhờ nơi của người khác, cho nên dưới tình huống bình thường chắc chắn không có ai tra được loại địa phương bẩn thỉu ô nhiễm này.

Nhạc Phàm cũng gật đầu chẳng buồn để ý, khóe miệng giãn ra như buông xuống rất nhiều tâm sự. Chàng cười nhạt nói: “Nhìn thần sắc ngươi như vậy có phải có tin tốt gì đưa tới không?”

“Hả! Cái này mà huynh cũng biết?” Vân Phương sửng sốt rồi cười ngây ngốc nói: “Đúng đúng, Quý lão đưa thư tới, đã có thư về người huynh muốn tìm.”

“Nhanh vậy đã có tin rồi?” Nhạc Phàm ngây người, lần đầu tiên lộ ra sắc lạ, lo lắng nhiều năm rốt cuộc đã sắp có một kết quả, trong lòng bỗng vô cùng cảm khái!

Vân Phương cười nói: “Bọn Quý lão với Lệ đại soái đều là người cùng thời cho nên tra hỏi cũng dễ dàng hơn rất nhiều.”

“Lần này coi như có cái hồi báo với Lệ gia gia rồi!” Suy nghĩ xoay chuyển, Nhạc Phàm hỏi gấp: “Họ là ai?”

“Cái này...” Do dự trong chốc lát, Vân Phương nói: “Quý lão dặn đệ trước khi báo tin cho huynh phải dặn huynh vài lời.”

“...” Nhạc Phàm lại gật đầu.

Vân Phương nghiêm mặt nói: “Quý lão nói có một số việc phải tự mình quyết định, song bất kể huynh quyết định ra sao ông ấy cũng sẽ ủng hộ huynh vô điều kiện. Đây là sự tín nhiệm của bọn họ đối với huynh bởi huynh đáng để bọn họ tin tưởng.”

Những lời này thốt lên từ miệng Vân Phương với vẻ hơi kích động, đây là định với một con người, còn người trước mắt chính là kẻ khiến người khác tôn kính.

“Ta hiểu.” Hai chữ nhẹ nhàng nhưng bao hàm tâm trạng kích động và cảm tạ của Nhạc Phàm. Thật ra chàng có thể không nói gì.

Vân Phươg sửa sang lại y phục, lại mỉm cười nói: “Trương Phong Nghị, chắc hẳn Lý đại ca đã từng nghe về người này?”

Nhạc Phàm khẽ nhướn mày như đang suy đoán điều gì đó, trầm giọng nói: “Ý ngươi là Trương Phong Nghị này có liên quan tới Lệ gia gia?”

“Đúng vậy, phụ thân của Trương Phong Nghị chính là Triệu Tử Anh được cứu ra khỏi Lệ gia năm đó.” Vân Phương tiếp tục nói: “Chỉ có điều vì né tránh tai họa bọn họ đều đã đổi họ, giờ người của Lệ gia đều như vậy. Chúng ta còn nhận được tin nói phu nhân của Lệ đại soái Tiết Thị đã qua đời từ hơn mười năm trước, có để lại con gái hiện tên Cừu Minh.

Cừu Minh chính là vợ của Trương Phong Nghị, tuổi đã hơn bốn mươi, đã có một trai một gái tên là Trương Tĩnh Cừu, Trương Uyển Anh. Năm nay vừa tròn mười tám, từ nhỏ đã học tập võ nghệ ở bên ngoài...” Vân Phương từ từ kể lại, gần nhưu thuật lại cuộc đời họ một lượt.

“Lấy Cừu làm tên, cố gắng lật đổ giang sơn, xem ra bọn họ thật sự không cam lòng!” Nhạc Phàm thì thào tự nói, đồng thời cũng hiểu rõ những lời của Quý lão. Có liên lụy tới tranh đấu của các thế lực hay không hoàn toàn do quyết định của mình.

Vân Phương biết Nhạc Phàm đang suy nghĩ gì trong lòng, nhẹ giọng nói: “Lý đại ca, huynh có tính toán gì không?”

“Tính toán?” Ánh mắt Nhạc Phàm lộ vẻ sâu xa, thầm nghĩ: “Xem ra kế hoạch có thay đổi, lần này báo thù sinh tử khó liệu...”

Một lúc sau, Nhạc Phàm quyết định nói: “Có một số việc nhất định phải hồi báo lại.”

“Lý đại ca, vậy huynh sẽ giúp bọn họ ư?”

Nhạc Phàm không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vân Phương, ngươi có muốn ta tham dự vào trong đó không?”

Vân Phương gật đầu nói: “Thần Cơ Các chúng ta đều vì những người sinh sống bình thường, ta không muốn cuộc sống đó của mọi người bị phá hủy...” Dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Lý dại ca, ta rất kính trọng huynh, thế nên ta tin rằng huynh không biết...”

“Vân Phương!” Nhạc Phàm ngắt lời: “Mỗi người đều có con đường cho cuộc sống của mình, chúng ta có thể giao nhau tại nơi này song vẫn phải tự tiến bước! Cho nên ta sẽ cố gắng không ảnh hưởng tới cuộc sống của các ngươi.”

“Cám ơn Lý đại ca.” Vân Phương tuy vẫn cười song khóe mắt đã ươn ướt. Dường như lời hứa hẹn không có gì đảm bảo này càng khiến người ta tin tưởng.

“Bọn họ giờ đang ở đâu?”

“Binh mã của Trương Phong Nghị đã tụ tập cùng binh mã của Lô Đạt ở giữa sông, đang giằng co với quân triều đình. Do có dị tộc xâm lấn nên hai bên tạm thời đình chiến.”

“Ừ, ngày mai ta sẽ xuất phát.”

๑๑۩۞۩๑๑
Trong kinh đô hoàng thành không khí sâm nghiêm, tuy đêm đã khuya song trong Ngọc thư phòng đèn vẫn chưa tắt.

Sùng Trinh nửa nằm trên long sàng, cầm tờ tin hàm trong tay, sắc mặt giận dữ, song giữa hai hàng mi lại có cảm giác bất đắc dĩ.

Phong thư này do đại vương của bộ tộc Thát Đát tự tay viết, lệnh cho đặc phái viên đưa lễ thiếp cầu hôn tới. Mà đối tượng cầu hôn chính là tam công chúa đương triều Chu Tĩnh Nguyệt.

... Lúc này, thái phó Hằng Sơn từ từ bước vào thư phòng, cười khổ nói: “Lão thần biết hoàng thượng cũng không ngủ được nên tới đây xem thử.”

“Gặp chuyện thế này ngươi bảo trẫm làm sao ngủ được!” Sùng Trinh ngồi dậy, thở dài: “Nguyệt Nhi là con gái duy nhất của trẫm, từ nhỏ con bé đã mất mẹ, trẫm lại lo chuyện quốc sự ít chăm sóc cho nó. Sau khi trưởng thành, Nguyệt Nhi đã chia sẻ rất nhiều ưu sầu cho trẫm. Tuy con bé không nói nhưng trẫm cũng biết thạt ra trong lòng nó rất căm ghét cuộc sống như vậy. Trẫm thật sự nợ nó rất nhiều.”

Hằng Sơn giọng khô khốc đáp: “Hoàng Thượng, người của tộc Thát Đát đã công phá Biên Định, đánh thẳng tới Đại Đồng. Cứ tiếp tục như vậy, không tới một tháng đã có thể đánh tới kinh sư. Hiện nay binh mã Cần Vương ở khắp nơi còn chưa tới, thứ chúng ta cần chính là thời gian bằng không hậu quả khó mà lường nổi! Lần hôn sự này cũng chỉ là kế hoãn binh. Tam điện hạ do lão thần chăm sóc trưởng thành, làm sao lão thần không khó chịu cho được.”

“...” Sùng Trinh trầm mặc, trong lòng như đang mâu thuẫn.

“Hằng Sơn, trẫm không phải một hiền quân minh chủ, càng không phải một người cha tốt. Cả đời này trẫm đã chìm trong đau khổ rồi, giờ trẫm không muốn thấy Nguyệt Nhip hải hối hận nữa. Lần này, trẫm muốn làm việc mà một người cha sẽ làm, tuyệt đối không để Nguyệt Nhi sống trong cảnh đau khổ. Ngươi...”

“Xoảng!” Một tiếng đồ sứ vỡ vang lên trong phòng, ngắt đứt lời bàn bạc trong thư phòng. Sùng Trinh nhìn sang, chính là con gái mình, tam công chúa Chu Tĩnh Nguyệt, cũng chính là Chu Tam.

Chu Tam như không có chuyện gì bước tới mỉm cười nói: “Phụ hoàng, nhi thần thấy trễ vậy rồi mà người vẫn không nghỉ ngơi nên chuẩn bị cho người một bát canh sâm. Nhưng nhi thần không cẩn thận làm đổ... Xin lỗi!” Nói xong bèn cúi đầu, không để người khác thấy khóe mắt mình đã ươn ướt.

Sùng Trinh bước tới khẽ vuốt trán Chu Tam rồi mỉm cười hiền từ nói: “Con ngoan, yên tâm đi, phụ hoàng chắc chắn sẽ không để đám Thát tử được toại nguyện.”

“Phụ hoàng~~” Chu Tam vùi đầu vào trong lòng cha, cuối cùng không nhịn nổi khóc lên thất thanh.

“Ai~~ Có lẽ Đại Minh cũng sẽ phai mờ trong dòng sông của lịch sử!” Hằng Sơn khẽ thở dài, trong thoáng chốc bỗng như già nua đi nhiều.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK