Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Vực sâu ngoài quan ngoại, tuyệt cảnh Ma Môn.

Trong Ma Thần Điện, bầu không khí lúc này căng thẳng vô cùng.

Tôn chủ Ma Môn ngồi ngay ngắn trên ghế báu bằng ngọc thạch, tay cầm mật hàm, suốt nửa ngày không nói một lời. Song đôi mắt hắn lạnh lùng nghiêm nghị của hắn lập lòe ánh sáng, khiến toàn bộ Ma Môn trong điện đều có cảm giác da đầu tê dại.

“Phần Hỏa, ngươi thấy chuyện này nên xử lý ra sao?”

Rốt cuộc cũng nghe thấy tôn chủ mở miệng, bốn vị sứ giả đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Một người tóc đỏ ở phía giữa bước lên trước nói: “Khởi bẩm tôn chủ, trước mắt đang trong thời kỳ không bình thường. Vũ Tàng sắp khai mở, chúng ta không thể phân tâm làm những chuyện khác, bằng không nếu chỉ sai lầm một chút, kế hoạch của chúng ta sẽ bị nhiễu loạn.”

Thấy tôn chủ gật đầu, tâm trạng của sứ giả Phần Hỏa đang căng thẳng cũng được buông lỏng đôi chút, tiếp tục nói: “Xem tình hình của Minh triều bây giờ, căn cơ của Sùng Trinh đã dao động. Nếu khí số Đại Minh đã cạn cho dù là người của Thánh Vực cũng không thể vãn hồi đại thế của thiên hạ... Hơn nữa, đợi chúng ta mở phong ấn thượng cổ ra, nghênh đón thời đại của Ma Thần, Thánh Vực còn làm gì được!”

“Hừ!” Tôn chủ cười lạnh đáp: “Mấy lão già Thánh Vực kia tự cho rằng mình có thể khống chế hết thế cục trong thiên hạ, lúc nào cũng đối đầu với Thánh môn chúng ta, nếu không phải giờ thời cơ chưa tới, bổn tọa há lại để chúng thoải mái như vậy.”

“Tôn chủ thánh minh.” Bốn sứ giả đồng thanh.

Sắc mặt hòa hoãn lại, tôn chủ tiếp tục nói: “Kế hoạch lần này bị người khác quấy rối, vậy tạm thời đợi một thời gian, tới lúc tranh đoạt Vũ Tàng kết thúc lại thu xếp tiếp... Song, cách hành xử trước giờ của Thánh môn chúng ta đều là có thù tất báo, mấy ngàn năm rồi không một ngoại lệ! Tuy chúng ta không cách nào phân tâm, nhưng có người có thể.”

“Ý tôn chủ là...”

Tôn chủ lạnh lùng nói: “Phần Hỏa, ngươi thả lão độc quái ra, nói cho hắn biết tin tức về đồ đệ của hắn... Mặt khác, cho hắn một lời hứa: giết Lý Nhạc Phàm, hắn sẽ được tự do.”

“Vâng!”

“Các ngươi xuống đi.”

“Tuân lệnh!” Bốn sứ giả theo lệnh lui khỏi.

Đợi bốn người đi khỏi, tôn chủ mới lộ vẻ hung ác, lẩm bẩm: “Lý Nhạc Phàm ơi là Lý Nhạc Phàm, bổn tọa muốn xem xem năng lực của ngươi lớn đến đâu.”


๑๑۩۞۩๑๑

Ba ngày sau, Lý Nhạc Phàm lại bước trên đường trở về thành Ninh Huyền. Sau ba tháng đen tối, rốt cuộc chàng cũng dựa vào sức mình phá vỡ sự cưỡng ép trói buộc.

“Thành Ninh Huyền, ta đã trở về!”

Thế lực trong thành Ninh Huyền được phân chia khá phức tạp, nhờ có một số nhân vật lớn hoạt động, ngọn lửa chiến tranh vẫn chưa lan tới nơi này, bởi vậy bách tính vẫn sinh sống như bình thường. Phố xá náo nhiệt, người tới người lui vội vã, thậm chí không ít khách giang hồ dừng chân tại đây. Cảnh tượng phồn hoa vẫn hệt như lúc trước, ngựa xe dồn dập như nước chảy...

Thu hết những cảnh đó vào mắt, Nhạc Phàm đột nhiên có cảm giác buồn bực vô danh. Nơi này, chàng có quá nhiều hồi ức, cũng có quá nhiều đắng cay... Hôm nay, chàng về lại nơi này, cảm giác khó chịu không cách nào tả nổi lại dâng lên trong lòng.

Trong lúc ý loạn, Nhạc Phàm dắt ngựa đi về phía ngọn núi nhỏ ngoài thành. Đó là nơi chàng từng sống, tuy rằng không phải vui vẻ, song cũng coi như yên bình.

๑๑۩۞۩๑๑
Trên con đường lên núi, Nhạc Phàm ngồi xuống đất, bất di bất dịch như một tảng đá.

Chàng ngây ngốc ở đây đã hơn nửa ngày, cảm nhận từng làn gió nhẹ phớt qua. Nhìn trước mắt ngoại trừ phế tích ra không còn gì lưu lại. Không còn hình bóng ngôi nhà, không còn hơi ấm của người thân, không còn những dấu hiệu của quá khứ...

“Cha, Vạn gia gia, Tiểu Nhã, Nhạc Phàm về rồi đây...”

Lặng lẽ mặc niệm người thân của mình, Nhạc Phàm cuối cùng cũng đi khỏi. Không có bia mộ để tế bái, hoài cảm của chàng đối với người thân, biết nói nơi đâu?

๑๑۩۞۩๑๑
Màn đêm buông xuống, đứng trước cửa thái phủ, Nhạc Phàm nhìn tấm biển Thái Phủ, trong mắt dâng trào ý hận, chỉ có điều, chàng không hề có ý định bước vào.

Trước khi lên đường, Quý lão đã nói cho Nhạc Phàm, người của Thái gia sợ chàng trả thù nên hơn một tháng trước đã bỏ trốn khỏi Ninh Huyền, đến Quảng Châu tìm tổng đốc Lưỡng Nghiễm – Lạc Khuê để nhờ che chở.

Lạc Khuê chính là cha của Lạc Dung, là nhạc phụ của Thái Vũ. Trong tay hắn có vài vạn trọng binh, trấn thủ vùng Nam Cương, có thể nói ở đó hắn có quyền thế ngập trời, muốn báo thù cũng chẳng dễ dàng.

Nhạc Phàm tới đây, mục đích đầu tiên là tế lễ, còn một mục đích khác, chính là đòi nợ!

“Thái gia, ta sẽ tới tìm các ngươi!” Nhạc Phàm vung kiếm chỉ lên, Tiễn Hồn phá không tạo thành một vệt tối...

“Bùng!” Tấm biển Thái Phủ trong nháy mắt hóa thành phấn vụn, như đang đại biểu cho Thái gia sẽ hóa thành tro tàn trong ngọn lửa phẫn nộ của Nhạc Phàm.

Nhạc Phàm quay đầu lại, đang định đi khỏi, song lại thấy phía trước, cách đó không xa có một cô gái đang nhẹ nhàng bước tới, tấm áo lung linh tung bay theo chiều gió, nhẹ nhàng như lông hồng.

Cô gái thấy Nhạc Phàm đang nhìn mình, bước tới nói: “Ta biết ngươi sẽ đến đây mà!”

Thấy người vừa đến, Nhạc Phàm cũng thấy bất ngờ, thản nhiên nói: “Thi cô nương từ xa mà tới, chẳng lẽ còn muốn theo ta hay sao?”

Người vừa tới chính là Thi Bích Dao, tuy nàng không cố gắng theo dõi hành tung của Nhạc Phàm, nhưng với hiểu biết của nàng về Nhạc Phàm, đã đoán trước chắc chắn chàng sẽ xuất hiện ở đây nên bèn chờ trong thành. Có lẽ lần chờ này đã gần một tháng rồi.

“Ta chờ ngươi ở đây đã lâu lắm rồi!” U oán thở dài một tiếng, Thi Bích Dao vuốt nhẹ mái tóc lay động theo làn gió, trầm giọng nói: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao, cho tới lúc tìm ra hung thủ ta sẽ không rời bỏ ngươi! Cho nên, giờ ta vẫn sẽ theo ngươi.”

“Ta đi giết người, ngươi muốn thì cứ đi cùng. Hừ!” Nhạc Phàm lạnh lùng bỏ lại một câu, dứt lời bèn nghiêng người đi khỏi.

Thi Bích Dao chẳng buồn để ý, mỉm cười, rồi cũng nhẹ nhàng bước theo.

๑๑۩۞۩๑๑


Bên ngoài thành nam Ninh Huyền, cách khoảng năm mươi dặm là quân doanh của thành Ninh Huyền.

Hồ Hiến Hải lúc này đang ngồi trong lều, mỉm cười nhìn về phía trước...

Những ngày gần đây, tình hình chiến tranh của các châu trong thiên hạ càng lúc càng căng thẳng, thành Ninh Huyền nằm trên con đường giao thông quan trọng, bởi thế các thế lực đều rất coi trọng nơi này. Để phòng ngừa có chuyện bất ngờ xảy ra, Hồ Hiến Hải phải liên tục chuẩn bị thật chu toàn, đồng thời hắn được đề bạt lên thành đô vệ chưởng quản ba ngàn quân phòng, nhảy liền hai cấp. Có thể nói thăng quan phát tài, một bước lên mây.

Trên sàn đấu võ ở phía trước có vài trăm binh sĩ cầm chiến nỏ trong tay, cùng nhau luyện tập. Nhìn bọn họ ai nấy tinh thần phán chấn, trong mắt đầy vẻ hưng phấn, đương nhiên không dám chậm trễ.

Hồ Hiến Hải uống một ngụm trà, cười nói: “Tên Thái Vũ này cũng thật là, chẳng khác nào con rùa đen rúc đầu cả, sợ người ta tới mức ngay cả ổ rùa cũng bỏ. Lại còn chẳng biết ngại tới nhờ Lạc đại nhân che chở nữa, đúng là không biết xấu hổ.

Lại chẳng hiểu cấp trên làm sao nữa, giờ chẳng quan tâm gì đến thằng nhãi họ Lý kia, lệnh truy nã chẳng khác nào tấm giấy vụn. Có điều, giờ ông đây nắm ba ngàn tinh binh trong tay, chỉ cần tên Lý Nhạc Phàm kia dám đến, chắc chắn sẽ bị bắn thành cái tổ ong, ha ha ha!”

Hồ Hiến Hải âm thầm đắc ý, song lại chẳng biết trên một sườn đồi xa xa, một đôi mắt đang lặng lẽ quan sát quân doanh của hắn.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK