Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trên con đường của thành Ứng Thiên, người đi kẻ lại tấp nập nhốn nháo.

Trong số bọn họ có tiểu thương vào Nam ra Bắc, có kẻ phiêu bạt giang hồ, cũng có người buôn bán và đám lưu manh sống ở tòa thành này. Hai bên đường những căn nhà và quầy hàng mọc lên san sát, tiếp đón khách khứa năm sông bốn biển. Nói chung, đây là một nơi rồng rắn lẫn lộn, tụ tập đủ mọi loại thành phần.

Thấy Nhạc Phàm mặc một bộ áo săn màu đen, đám người hỗn tạp này cũng không lộ vẻ ngạc nhiên, nói vậy chắc cũng không ai cố tình để ý tới chàng.7

Thiết Nam mang tâm trạng thấp thỏm bất an như vậy một lúc lâu, giờ cảm thấy không việc gì, cuối cùng cũng âm thầm buông lỏng hơi thở.

Đây là lần đầu tiên Nhạc Phàm bước trên đương trong suốt nửa tháng qua, hơn nữa trong lòng không còn gánh nặng gì, cõi lòng đột nhiên mở rộng hơn không ít, chỉ có điều trong đôi mắt không cách nào xóa nổi sự buồn bã kia vẫn thoáng lộ ra vẻ âm u lạnh nhạt.

Thiết Nam lớn lên ở nơi này, hiểu rõ những ngóc ngách lớn nhỏ ở nơi đây như lòng bàn tay, được y dẫn đường, Nhạc Phàm nhanh chóng tìm được mục tiêu của mình... “Ngay phía trước kìa!”

Nhạc Phàm nhìn theo hướng ngón tay của Thiết Nam, bên trái con đường có một căn nhà, người đến người đi liên miên không dứt. Trên tấm xà ngang màu xanh lá treo một bảng hiệu, bên trên khắc sáu chữ” Hoài An Đường Đại Dược Phường” lấp loáng ánh kim, rất bắt mắt.

Nhạc Phàm vốn định bước tới hiệu thuốc, Thiết Nam vội vàng tiến lại, nhỏ giọng nói: “Lý đại ca, ở đây chia làm hai tầng, tầng thứ nhất là nơi xem bệnh và chữa bệnh cho người bình thường nên ra vào khá thoải mái. Còn bên trên là nơi cho đám người có tiền có quyền, chúng thủ anh cứ vào tầng dưới là được.”

Nhạc Phàm nghe vậy cười trừ, thầm nghĩ: “Thiết Nam này... Hồi còn niên thiếu thủ anh cũng từng phát sầu vì tiền, nhưng giờ, thủ anh còn gì để lo?”

Có điều Nhạc Phàm trước giờ vốn luôn ít tiếng, giờ cũng không định vô cớ lộ diện.

Dược đồng trông coi cửa hàng thấy có người tới bèn bước lên hỏi: “Xin hỏi hai vị tới xem bệnh hay bốc thuốc?”

Nhạc Phàm nói: “Bốc thuốc. Hồi phụcbên trong, bổ khí dưỡng huyết, thông suốt cơ thể, điều dưỡng tim mạch!”

“Ồ!” Đôi mắt được đồng sáng lên, biết kẻ vừa tới là người trong nghề, bởi vậy cũng không nhiều lời, dẫn hai người Nhạc Phàm tới thẳng chỗ lão dược sư.

“Hai vị muốn bốc thuốc gì?” Lão dược sư hiền từ hỏi.

Nhạc Phàm trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Hạt sen mười hai hạt, tử chu ba tiền, xác ve ba tiền, cỏ tam thất hai lượng, cỏ kê cốt một gốc, La Bố Ma Diệp... cuối cùng là một gốc tuyết liên Thiên Sơn năm tiền, một gốc nhân sâm trăm năm trở lên đã thành hình làm thuốc dẫn.”

(Tiền: đơn vị chỉ trọng lượng, mười tiền bằng 1 lượng)

Nói thẳng một mạch xong hết tên thuốc, lão dược sư vừa tán thưởng phương thuốc kì lạ vừa cầm bút nhanh chóng ghi chép lại, chan tay lưu loát, không hổ danh lão nhân đã hành nghề này mấy chục năm.

“Ách!” Viết tới cuối, lão dược sư dừng bút nói: “Người anh em, những thứ bên trên không tính là khó, chỉ có hai cái cuối cùng tuyết liên Thiên Sơn với nhân sâm đã thành hình là linh dược hiếm thấy, chỗ chúng thủ anh chỉ có tầng trên mới có. Hơn nữa...”

Nhạc Phàm vốn không quan tâm tới vấn đề tiền nong, hỏi thẳng: “Còn vấn đề gì?”

“Hôm qua dược đường chúng thủ anh vừa đào được một củ nhân sâm vương ngàn năm, song ông chủ coi như trân bảo, sợ rằng khó lòng bỏ được, còn tuyết liên Thiên Sơn đều đã bán sạch, không còn đóa nào trong kho.”

“Nhân sâm vương ngàn năm!” Nhạc Phàm ngẩn ra rồi nhanh chóng nói: “Nhân sâm vương ngàn năm tuy là trân bảo trong thảo dược, song dược tính cực dương, nếu không dùng tuyết liên Thiên Sơn điều phối không cách nào dùng một mình... Để ta lên xem xem, nếu không được sẽ nghĩ cách khác. Mong lão sư phụ lấy dùm ta những dược liệu khác.”

Lão dược sư biết đối phương cũng là người hiểu biết trong nghề, không nói gì thêm, gọi dược đồng tới bốc thuốc.

Còn Nhạc Phàm và Thiết Nam dưới ánh mắt kỳ lạ của mọi người cùng bước lên lầu hai.... Tầng hai cũng rất rộng rãi, bố trí tao nhã đặc bieẹt, hương thơm ngát tỏa khắp bốn phía. Chỉ có điều, bốn phía không một bệnh nhân khiến căn lầu có vẻ trống trải.

Nhạc Phàm suy nghĩ một chút lập tức hiểu ra, những người có tiền đều chữa bệnh ở nhà, làm gì có chuyện tự mình chạy đến đây.

Chưởng quầy của tầng trên thấy có người tới bèn bước lên nghênh đón: “Chẳng hay tại hạ có thể giúp gì được cho hai vị? Ồ! Thiết Nam, sao ngươi lại tới đây? Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Căn bệnh của ông lão kia đã nguy cấp lắm rồi, không chữa được đâu, ngươi có tới tìm ta nữa cũng không...”

“Không... Không phải... Ta...” Thiết Nam rất căng thẳng, lời đang định nói ra tới miệng rồi cũng cứng lại bên mép.

Nhạc Phàm ngăn Thiết Nam lại, nói với chưởng quầy: “Ông chủ, nghe nói ngươi tìm được một gốc nhân sâm vương ngàn năm, ta muốn mua nó!”

“Cái gì? Mua nó?” Giọng gã chưởng quầy mập ú lập tức tăng cao, quan sát hai người một lúc.

“Sao người này quen mắt thế nhỉ, trí nhớ của ta tốt vậy mà sao không nhớ ra?” Chưởng quầy mập mạp nhủ thầm trong lòng rồi quay sang Thiết Nam nói: “Vị này là?”

“Y... Y là...” Thiết Nam nhớ tới thân phận của Nhạc Phàm càng căng thẳng tới mức không tự chủ được, chỉ thiếu nước ngã thẳng ra ngất xỉu.

“Ngươi không cần biết ta là ai, ta chỉ hỏi ngươi bán hay không?” Nhạc Phàm thản nhiên nói.

Chưởng quầy mập ú thầm nghĩ: “Gốc nhân sâm vương này vốn định tặng cho đại lão gia đổi lấy tiền đồ sau này, sao bán cho người khác được. Xem dáng vẻ hắn cũng chẳng giống người có tiền, chắc chắn không lôi đâu ra được tiền, chi bằng nâng giá cao lên, cho hắn biết khó mà lui, cũng tránh cho kẻ khác nói ta nịnh bợ.”

Nghĩ đến đây, chưởng quầy mập mạp bèn trả lời: “Bán chứ! Chúng ta mở cửa làm ăn, đương nhiên là có mua có bán rồi.” Dừng một chút, lão tiếp tục nói: “Chỉ có điều, kiếm được nhân sâm vương cũng chẳng dễ, ta không thể để lỗ được... Ừm, một giá thôi, tám ngàn lượng, ngươi thấy sao?”

“Cái gì! Tám ngàn lượng?” Thiết Nam kêu lên kinh hãi, hiển nhiên bị cái giá cao chót vót đó dọa cho hoảng sợ. Phải biết rằng, như giờ y ở Thiết Quyền môn, chi tiêu của tất cả mọi người trong vòng một năm cũng chỉ khoảng hơn mười lượng bach. Tám ngàn lượng! Tính ra cũng đủ cho bọn họ ăn tiêu trong vòng hơn bảy trăm năm!

Thấy Nhạc Phàm trầm ngâm không nói, Thiết Nam còn tưởng chàng đang suy nghĩ về giá cả vội vàng nhắc nhở: “Lý ca, lần trước đệ nghe nói một gốc linh chi vạn năm cũng chỉ có hai ngàn lượng, gốc nhân sâm ngàn năm này bán tới tám ngàn, cũng thật quá đắt?”

“Đắt?” Lão chường quầy mập ú hét lên, phảng phất như người khác đang gặm tới xương thịt của mình: “Chỉ có tám ngàn lượng, đắt ở đâu! Đây là nhân sâm vương, không phải củ cải khô! Ta còn phải nuôi cả cái dược phường lớn thế này, còn cả đám thuộc hạ há mồm chờ ăn! Hơn nữa, vật hiếm thì quý, biết không? Đắt? Đắt thì đừng có mua!”

Thiết Nam bị tiếng quá này hù dọa, co người lại, trốn phía sau Nhạc Phàm, như một kẻ làm phải chuyện đuối lý, không dám gặp người khác.

Nhạc Phàm ngẩng đầu, mở miệng nói: “Một thứ thuốc đổi lấy sức khỏe của Tô gia gia, tám ngàn đúng là không đắt.”

Chưởng quầy mập mạp thật sự không ngờ Nhạc Phàm lại nói như vậy, ngây ra rồi mới hỏi: “Không đắt? Không đắt thì ngươi còn suy nghĩ cái gì?”

“Ta làm thuốc dẫn còn cần một gốc tuyết liên Thiên Sơn, chẳng hay chưởng quầy có cách gì kiếm được không?” Nói xong, Nhạc Phàm đưa tay vào trong ngực.

Lúc trước, Nhạc Phàm kiếm được trên người mười tên sát thủ khá nhiều tiền, ít ra cũng có vài vạn lượng. Chỉ có điều hiện giờ, tiền với chàng chỉ là một chữ số vô nghĩa mà thôi.

Thấy Nhạc Phàm rút từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu dày đặc, Thiết Nam và lão chưởng quầy mập đều thấy muốn ngất. Người trước có nằm mơ cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, người sau lại bởi bỗng dưng kiếm không được hơn sáu ngàn lượng, hạnh phúc tới muốn ngất, ngay Nhạc Phàm hỏi hắn cái gì cũng quên bẫng luôn.

Đúng là ngàn chim trong rừng không bằng một chú trên tay, tám ngàn lượng không phải con số nhỏ, lão chưởng quầy mập ú lập tức vui vẻ chạy vào sau hậu đường, lấy nhân sâm vương cất trong đó ra đưa cho Nhạc Phàm.

Nhận lấy chiếc hộp gấm, Nhạc Phàm mở ra xem, một gốc cây lớn có hình người đang nằm bên trong, bên trên thi thoảng tỏa ra màu vàng nhàn nhạt.

“Ô! Đẹp quá!” Thiết Nam nhìn chằm chằm vào cây nhân sâm, tròng mắt như muốn rớt ra. Thứ có giá tám ngàn lượng, cho dù đặt trong miệng cũng sợ tan chảy!

“A! Là nhân sâm vương đã thành hình! Thật tốt quá!”

Ngay lúc này, một giọng nói ngạc nhiên xen lẫn vui mừng vang lên, cửa vào tầng hai xuất hiện bốn nam nữ tuổi còn trẻ.

“Ông chủ Khổng, ta muốn gốc nhân sâm này...” Một gã thanh niên trong đó bước lên, vươn thẳng tay ra cầm chiếc hộp gấm trong tay Nhạc Phàm.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK