Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trong hang động thần bí, lão già liên tục dùng chú pháp, làn khí đen bao phủ quanh con rối gỗ cũng từ từ bốc lên, khuôn mặt hắn nở nụ cười hung tàn. Gương mặt này bởi gieo đủ loại độc vào người cho nên hiện đủ loại màu sắc, dữ tợn quỷ dị, xấu xí vô cùng.

“Lý Nhạc Phàm, cả đời này làm nô lệ cho ta mau! Ha ha~~”

Đang lúc lão già đắc ý, con rối đột nhiên tỏa sáng, từ từ xua tan làn khí đen xung quanh.

“Không! Không thể nào, sao lại như vậy? Sao lại như vậy? Chẳng lẽ có cao nhân đang giúp hắn? Không~~” Lão già hét lên trong đau đớn!

Sau khi khôi phục tâm tình, hắn mới lạnh lùng nói: “Hừ! Không cần biết ngươi là ai? Đám đấu pháp với ta? Ta muốn các ngươi không thể chết tử tế! Tất cả đều không thể chết tử tế~~” Dứt lời lại nắm một đám độc xà, cắn đứt đầu nó, vẩy máu lên trên con rối... Làn khí đen lại tăng vọt, song vẫn không ép nổi hào quang của con rối!

“Tức chết mất thôi! Tức chết mất thôi! A~~”

Lão già tức giận chửi ầm lên, đột nhiên cắn mạnh chót lưỡi, máu bắn vào lòng bàn tay, sau đó chụp hai tay vào con rối.

“Xẹt, xẹt~~” Bàn tay chạm vào con rối không ngừng rung lên.

... Ánh sáng không giảm, khói đen tiêu tán!

“Bùng~~”

Con rối gỗ nổ tung tạo thần chấn động cực lớn, hất văng lão già vào vách núi. Còn tế đàn lập tức hóa thành bột phấn!

“Phốc~~” Lão già phun một ngụm máu tươi. Lần này không còn là thổ huyết khi thi pháp nữa mà là trọng thương nằm gục trên mặt đất, thân thể hư nhược co quắp liên hồi!

“Ta... Lý Nhạc Phàm, lao phu không để yên cho ngươi, ngươi cứ chờ đấy, lần sau ngươi sẽ không may mắn như vậy, sẽ không ai giúp đc ngươi nữa đâu!”

Chửi bới xong, độc trùng xung quanh lao lên, nhấn chìm lão già.

๑๑۩۞۩๑๑
Hai ngày sau, thành Vân Nam rốt cuộc cũng khôi phục lại vẻ hài hòa khi xưa. Trên đường cái tấp nập những dân chúng và thương nhân, khuôn mặt biểu lộ hết các cảm xúc của con người, hỉ nộ bi sầu...

Sau khi các thế lực lớn đi tìm bảo vật, nơi này hầu như không còn người trong giang hồ qua lại, lúc nhàn rỗi, không ít dân tình nơi này tập trung vào trong quán trà nghe đọc sách uống trà, cuộc sống cũng coi như tự do tự tại.

Lúc này, trong trà lâu Vân Lai, ghế ngồi từ cao xuống thấp đều đã ngồi đầy. Đám người rảnh rỗi tụ tập lại dưới một mái nhà, tiếng trò chuyện bàn tán huyên náo...

“Vương huynh đệ, ta nghe Niên tiên sinh cói người của Miêu trại xung đột với những thế lực giang hồ, hai bên còn động thủ với quy mô lớn, không biết tình hình giờ sao rồi?”

“Hừ! Đấy chẳng qua là Niên lão tuổi cao nói lẫn thôi. Miêu trại có vài người, sao là đối thủ của các thế lực trong giang hồ?”

“À! Vậy sau đó thì sao?”

“Hai bên chỉ phái người đấu ba trận, cuối cùng người của Miêu tộc thua cả ba trận...”

“Thua cả trận? Chẳng phải Cổ thuật của Miêu tộc rất lợi hại à? Sao lại không thắng nổi một trận?”

“Cái này ta cũng không rõ lắm.”

“Hừ!”

... “Cạch!” Một tiếng gõ mạnh vang lên!

Quay đầu nhìn sang, ngay phái trước cửa vào quán là một ông lão mặc áo vải bông, tạp đặt trên mặt bàn, chắp tay cười khà khà nói: “Xin chào các vị khách quan, hôm nay lão nhi giảng sách ở đây, ai có tiền quyên tiền, không có tiền... không có tiền thưởng chút hạt dưa cũng được. Lão đây xin chúc mọi người phát tài đại hỷ, năm mới đại cát, vạn sự như ý... Tiền mừng nhiều không chứa nổi thì cứ cất tạm vào túi ta là được. Khà khà!”

“Ha ha~~” Mọi người vui vẻ, cùng cười vang.

“Được!”

“Nói hay lắm!”

“Niêm lão đầu? Hôm nay có gì hay đây?”

“Đúng rồi, đám nhân sĩ giang hồ đi tầm bảo giờ sao rồi?”


“Đúng vậy đúng vậy!”

... “Cạch!” Lại một tiếng gõ vang lên, bên dưới lập tức yên tĩnh lại.

Lão già nói với giọng quái dị: “Khà khà! Tin tức của các người đúng là linh hoạt, hôm nay ta cũng vừa nhận được chút tin tức mới... Được! Nếu mọi người đã muốn nghe vậy ta sẽ kể! Có điều, tiền trà nước hôm nay các ngươi phải trả giúp lão già ta đấy nhé!”

“Ha ha~~~” Mọi người lại vui vẻ, khen hay luôn miệng

“Cứ vậy đi, ta kể chút tình hình hiện tại đã.” Niên lão đầu uống một ngụm trà rồi nói: “Giờ các thế lực đi tìm kho báu phân chia rất rõ ràng, hắc đạo lục tông, Võ Lâm Minh cùng Thiên Hạ Hội nhân số đông đảo thế lực cường đại cho nên tùy ý làm theo ý mình. Cửu đại muôn phái luôn như chân với tay, cái này không có gì để nói rồi. Còn lại, trong số các thế lực lớn, tứ đại thế gia là một cánh, Thần Kiếm sơn trang, Thanh Vân thành cùng Cái Bang liên hợp lại cùng nhau, thế lực cũng không thể khinh thường. Ngược lại, Huynh Đệ Hội mới quật khởi không lập bang cũng chẳng kết phái, một mình một phe... Đúng rồi, đáng nhắc tới còn có các cao thủ trẻ tuổi như tiểu hòa thượng Thanh Thiên, cô gái trẻ Tuyền Thanh... Bọn họ tuy không thể coi là một thế lực song thực lực cá nhân rất cường đại... Mấy ngày trước các thế lực lớn trong giang hồ xảy ra xung đột với người của Miêu tộc, hai bên đại chiến ba trận, đánh tới trời đất tối tăm, nhật nguyệt ảm đạm...”

Lão Niên miệng lưỡi lưu loát, kể chuyện mà nước miếng bắn lung tung song mọi người nghe xong đều trợn mắt há hốc miệng!

Lời vừa dứt, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Chẳng phải là ba trận tỷ thí bình thường à? Sao lão lại nói như máu chảy thành sông, thây chất thành núi thế?”

“Ách! Chuyện này...” Lão Niên sửng sốt, cười lúng túng nói. Còn chẳng phải vì thêm phần đặc sắc, kiếm thêm chút tiền thưởng sao? Khà khà!”

“Con bà nó! Vớ vẩn~~” Mọi người lộ vẻ khinh thường, làm một tư thế bất nhã.

... “Được rồi được rồi! Sau này lão đây sẽ chỉ kể sự thật thôi, cầu khẩn mọi người, ta già rồi mệt mỏi...” Lão Niên lau lau mồ hôi trên trán, nói tiếp: “Sau trận luận võ, tuy thế lực giang hồ toàn thắng song Miêu tộc lại đưa ra một yêu cầu khác.”

“Còn yêu cầu! Yêu cầu gì vậy?” Một tiếng hỏi vang lên giữa đám đông, mọi người đều tò mò nhìn ông lão.

Lão Niên thỏa mãn kể tiếp: “Tộc trưởng Miêu tộc nói, Quỷ Trủng là cấm địa của bọn họ, cho nên mọi người phải cùng đi, bằng không cứ bước qua xác bọn họd dã. Sau đó, vì tránh phiền phức không cần thiết, minh chủ Quan Mạc Vân và những người khác cũng đồng ý.”

“Ồ! Thì ra là vậy.” Mọi người bừng tỉnh, hỏi tiếp: “Vậy sau đó thì sao?”

“Tất cả mọi người đã xuất phát từ đêm qua, tin tức truyền lại có nói, chỉ riêng chuyện tìm đường đã có gần ngàn người giang hồ tử vong.”

“Hả? Thảm khốc đến vậy sao?”

“Đúng rồi, chẳng phải họ có bản đồ rồi à?”

Lão Niên đáp lời: “Đúng là có bản đồ, hơn nữa con đường đó cũng là thật. Chỉ có điều dọc đường nhiều người minh tranh ám đấu, không cẩn thận rớt vào tử địa. Nơi hung hiểm như Quỷ Trùng đâu có chỗ nào an toàn tuyệt đối... Lại nói, trong mắt tất cả các thế lực, bọn họ chẳng qua chỉ là hòn đá do đường, đâu phải quant âmt ới việc khác.”

“Chưa thấy kho báu đâu đã chết nhiều người như vậy, cạnh tranh cũng quá kịch liệt!”

“Cũng chưa hẳn!”

Lão Niên lại uống một ngụm tràm thơm, từ từ kể chuyện.

๑๑۩۞۩๑๑
Trong Quỷ Trùng nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, cho dù có bản đồ tìm kho báu cũng chẳng thể bảo đảm con đường sẽ an toàn tuyệt đối. Xuyên qua rừng thông ao đầm, rất hiếm thấy có vật gì còn sống, ngược lại còn nhìn thấy không ít hài cốt chất đống, quả không hổ danh tuyệt địa!

Sau khi đi suốt đêm, các thế lực lớn phát hiện đã tới phúc địa của Qury Trủng, còn những người trong giang hồ tới được đây cũng cót ới hơn bốn vạn, tử thương cũng chẳng hể coi là nặng nề.

Đám người đông đúc chen chúc nhau ngồi xuống tróng ơn cốc vắng tanh vắng ngắt, bốn phía đều là núi, khăp snơi đều là vách đá cao chót vót, nơi đây đâu còn đường nào để đi tiếp.

Phía trước đội ngũ, Quan Mạc Vân cùng thủ lĩnh các thế lực lớn lấy bản đồ Vũ Tàng ra, thương lượng một lúc. Song bản đồ chỉ thẳng tới nơi này, sao lại không có đường? Chẳng lẽ bản đồ Vũ Tàng này là giả?

Mọi người nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này! Một là bọn họ vốn không muốn thừa nhận bản đồ này là giả, dẫu sao vì nó cũng đã chết quá nhiều người, chảy quá nhiều máu huyết rồi! Hai là con đường này quả thực đã giúp bọn họ tránh được rất nhiều nguy hiểm an toàn tới được nơi này.

Chẳng có cách nào khác, mọi người đành tỏa ra tìm kiếm khắp nơi trong sơn cốc xem xem có cơ quan hay đường hầm gì không.

๑๑۩۞۩๑๑
Phía nam sơn cốc, hơn trăm người của Huynh Đệ Hội tìm tòi một lúc lâu vẫn không có kết quả gì. Lúc nghỉ ngơi, ánh mắt Đông Vũ không khỏi chuyển sang phía Bất Giới và Phương Hàm, phát hiện bọn họ đang cầm la bàn đi qua đi lại xung quanh, giơ tay tính toán.

Một lúc sau lại thấy Bất Giới vẻ mặt trắng xám, dáng vẻ như mất hồn mất phách.

Đông Vũ tò mò bước tới hỏi dò: “Tiên sinh, ngài làm sao vậy? Có phải có phát hiện gì không?”

Phương Hàm cũng không hiểu gì nhìn sang phía sư phụ.

“Thiên ý! Đúng là thiên ý... Không ngờ lại khiến ta gặp phải, ông trời của tôi ơi!” Nói loạn một lúc, Bất Giới mới hỏi ngược lại: “Hội chủ, ngươi có nghe qua Kỳ Môn Bát Pháp không? Có tin tưởng thuật kỳ môn không?”

Đông Vũ sửng sốt rồi lập tức gật đầu nói: “Ta tin! Tuy ta không biết thuật kfy môn song cũng đã được nghe nói tới Kỳ Môn Bát Pháp: Khuy Thiên, Chủ Trận, Toán Quải, Chuyển Vận, Trắc Mệnh, Thuật Số, Thần Đả. Chẳng hay có phải hay không?”

“Không sai! Hội chủ quả nhiên hiểu biết phi phàm.” Bất Giới tán thưởng một câu rồi nói tiếp: “Có điều rất khó tin nổi người thông minh như ngươi lại cũng tin vào thứ hư vô mờ ảo này.”

“Kỳ Thuật cũng là một loại học vấn, nếu không sao lưu truyền được đến nay?” Đông Vũ cười một tiếng rồi nói: “Hơn nữa thái độ của ta luôn như vậy, thà tin là có đừng tưởng là không.”

“Đại đa số người trong nhân thế cho rằng những thứ này chẳng qua chỉ là lừa gạt người khác, nào đâu biết thế sự kỳ điệu vô song, người trong thế tục nào nhìn thấu nổi ảo diệu trong đó.” Trong giọng nói Bất Giới lộ vẻ coi thường thế tục, tiếp đó lại chỉ sang đỉnh núi xung quanh: “Ngươi nhìn những ngọn núi này này, hoàn toàn liên kết với nhau, tổng cộng có chín ngọn núi, xung quanh tử khí âm trầm không chút sinh cơ. Vừa rồi lão phu dùng la bàn tính toán tứ phương bát vị, không có sinh môn tử môn, không có hưu môn thương môn, trong loạn lại tự có trận tự, y như sự tuần hoàn của thiên địa... Trong phép Tham Huyệt có một đoạn nói rằng: chín ngọn núi tương liên bốn phía, tám phương đất trống hiểm nguy tuyệt lộ...

Dừng một chút, Bất Giới sắc mặt căng thẳng nói: “Nơi này có thể xưng là tuyệt địa, tên là vùng đất Bát Hoang Cửu Tuyệt!”


“Vùng đất Bát Hoang Cửu Tuyệt?” Đông Vũ ngẩn ra, nghe tên lập tức hiểu mức độ hung hiểm của nơi này, vội vàng hỏi lại: “Kính mong tiên sinh chỉ điểm, thế nào là vùng đất Bát Hoang Cửu Tuyệt?”

“Bát Hoang là tám hướng tây, nam, bắc, đông bắc, tây nam, tây bắc, đông nam. Cửu Tuyệt là chủ trận cửu cung, thiên tuyệt địa tuyệt, hung hiểm mà lại kỳ dị... Trong truyền thuyết, ở thời thượng cổ tuyệt địa do thiên nhiên hình thành này chắc chắn có trấn áp tà ma.” Bất Giứoi nhìn nhân sĩ giang hồ xung quanh rồi khổ sở nói: “Xem ra lần này lành ít dữ nhiều rồi!”

Đông Vũ đang định hỏi tiếp song lại bị một giọng nói ngắt quãng:

“Ồ! Đầu đá, ngươi xem này, chẳng phải tiên sinh đoán mệnh chúng ta gặp lần trước sao? Sao ông ấy cũng đến đây?” Vừa nói, mấy người trẻ tuổi vừa đi về phía hai người Đông Vũ.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK