Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ thìn hôm sau.

Tại quảng trường trung tâm Tử Địch Doanh đã có rất nhiều người đứng ở đó. Nơi đây ngoại trừ tử tù ra còn có tướng lĩnh và binh sĩ ưu tú của các doanh trại.

Vốn các tướng lĩnh và binh sĩ này không muốn tới đây tập luyện nhưng Mạc Chinh đã hạ quân lệnh "Kẻ nào không đến, chém". Sau khi chém ba người rốt cuộc không ai còn dám trái quân lệnh nữa. Ngược lại người của Tử Địch Doanh đã đến từ rất sớm.

Thấy người đã đến đủ, Dư Lương tiến lên nói "Chủ soái có lệnh, toàn quân nghỉ ngơi chỉnh đốn một tháng, luyện tập đao pháp do Chiến Cuồng tiên sinh truyền lại. Kẻ nào trái lệnh, chém" tiếp đó quay về phía Nhạc Phàm "Chiến Cuồng tiên sinh, ở đây ngoài người của Tử Địch Doanh còn lại đều là tinh anh của các doanh đội. Bọn họ sau khi học xong sẽ mang đao phép truyền lại. Như vậy hiệu suất sẽ cao hơn rất nhiều"

Nhạc Phàm hoàn toàn thoải mái, không chút quan tâm gật đầu. Sau đó đi tới một khoảng đất trống trước quảng trường, cầm một thanh quân đao nói " Ta chỉ phụ trách truyền đao, muốn học hãy xem cho rõ" nói xong liền động thủ . . .

"Ặc" Dư Lương sửng sốt, không nghĩ Nhạc Phàm vừa tới chưa nói hết một câu liền trực tiếp diễn luyện, một chút chuẩn bị cũng không có, trong lòng phát rầu, vội kêu một viên quan ghi chép lại chiêu thức.

Lúc tên quan chuẩn bị ghi chép, thì đứng sững sờ tại chỗ. Không chỉ mình hắn mà mọi người ai nấy đều như vậy.

"Đây là cái gì?" trong lòng mọi người tự hỏi.

"Đơn giản như vậy, không phải là muốn đùa bỡn chúng ta sao" Không biết ai hét lên một câu, lập tức toàn trường vỡ ra như chợ, tiếng tranh luận càng ngày càng lớn, thậm chí bắt đầu có tiếng chửi bới.

Tình huống vượt ngoài tầm kiểm soát khiến Dư Lương hết sức lúng túng, đi nhanh đến chỗ Đông Vũ, dữ tợn nói "Mẹ nó! Thằng Nhạc Phàm muốn làm cái gì đây, không muốn truyền đao thì thôi, dám giỡn mặt ông, ông lột da nó..."

Từ Kiệt cũng hơi lo lắng nói "Thiết Huyết, Nhạc Phàm sao vậy? Không phải là đợt cợt mọi người chứ?"

Đồng Vũ nhíu mày nói nhỏ "Ta cũng không biết, xem tiếp đi!"
..................

Nhạc Phàm không để ý đến đám binh lính la hét nhục mạ, một mình tại bãi trống diễn luyện. Không động tác hoa lệ, không khí thế hãi nhân, càng không có sức sát thương, chỉ là bảy động tác đơn giàn "Khảm", "Phách", "Chuyển", "Giá", "Đạn", "Trảm", "Tha" hết lần này lại lần khác....

Nhạc Phàm tâm vô tạp niệm, động tác dần nhanh lên. Mỗi lần hoàn thành một bộ động tác, đao thế lại nhanh hơn vài phần...

Âm thanh xung quanh từ từ nhỏ lại. Chỉ lát sau cả doanh trại an tĩnh dị thường, chỉ còn tiếng đao xé gió...

"Vù..." "vù vù" "vù..." hai tay càng lúc càng nhanh, đao thế càng múa càng gấp... bảy động tác đơn giản từ từ liền lại với nhau vô cùng tự nhiên.

Đao ảnh đầy trời không ngừng biến hóa. Lúc tụ tròn lại bao bọc Nhạc Phàm, khi tản ra bốn phương tám hướng, lúc như vạn mã bôn đằng, khi như trên chiến trường sát đấu, kim qua thiết mã sát khí tung hoành... bảy thức biến hóa khiến mọi người đứng xem phải choáng váng.

Chấn động trong lòng Dư Lương vượt quá sức chịu đựng, trống ngực liên hồi, lòng bàn tay xuất mồ hôi lạnh, yết hầu nuốt khô nước miếng. Người trong quảng trường càng trợn mắt há mồm. Tiếng đao phảng phật quất vào tim, nặng nề trầm trọng thật khó thở.

Mạc Chinh từ đầu đến cuối vẫn trong doanh địa quan sát sự việc diễn ra. Lúc đầu thấy động tác của Nhạc Phàm cũng không nhịn được phải nhíu mày nhưng vẫn không ra mặt. Dần dần đao pháp của Nhạc Phàm càng ngày càng nhanh, cuối cùng biến hóa của bảy loại đao thức khiến trong lòng hắn kinh sợ vô cùng.

"Đao pháp thật lăng lệ, có thủ có công, đơn giản trực tiếp. Đao pháp này trên giang hồ ít ra cũng là một loại tuyệt học, nếu là trên chiến trường so với các loại đao pháp thần công cùng cấp tuyệt đối hữu dụng hơn nhiều" Đó là đánh giá của Mạc Chinh đối với bộ đao pháp này.

...............

Mạc Phàm cứ múa không ngừng gần nửa canh giờ, không chút cảm giác mệt mỏi mà thấy toàn thân thư sướng vô bì. Bảy động tác đơn giản sinh ra ngày càng nhiều biến hóa, ngay chính hắn cũng chưa từng nghĩ tới.

Đến lúc Nhạc Phàm định thu đao, chợt nảy ra ý nghĩ, liền điều động thất tình chi khí trong cơ thể vào tay phải, trong nháy mắt truyền dọc thân đao. "Aa" chém mạnh một đao...

Tĩnh lặng!Tức thì tĩnh lặng, ngoài tiếng gió thổi trên cát không còn âm thanh nào khác, mọi người cùng như ngừng thở, trong mắt chỉ thấy một thanh đao.

Một đao chém xuống, cát vàng tung bay, tức thì một trận gió lớn thổi qua, tất cả lại khôi phục vẻ tĩnh lặng, chỉ có vết đao trên mặt đất phảng phất như muốn nói điều gì.

Chấn động! Tâm tình kích động.

"Hả" Mạc Chinh đứng bật dậy, vẻ mặt kinh hãi. Chính hắn cũng là hậu thiên đại thừa sắp vượt khỏi nhất lưu cao thủ, cách nhìn đương nhiên rất cao. Trước giờ đối với ngoại gia công phu vẫn luôn coi thường. Nhưng lúc này trong lòng u ám vì hắn thực sự không chút tự tin có thể đỡ nổi chiêu đao cuối cùng này của Nhạc Phàm.

Mạc Chinh lẩm bẩm "Ngoại gia công phu không ngờ lại có thể luyện đến loại cảnh giới này, xem ra kẻ này tương lai quyết không tầm thường" tiếp đó vẻ mặt có chút mừng "ít ra hắn hiện tại là người của ta. Bất quá có vài người phải chịu khổ rồi. Ha ha"

Hiện tại Nhạc Phàm cảm thấy hư nhược, đao vừa rồi chém ra, cơ hồ tiêu hao hết sức mạnh còn lại của hắn, đành phải chống đao quỳ xuống, trong lòng cười khổ "Uy lực không tệ, nhưng chỉ 1 chiêu đã tốn hơn phân nửa sức lực. Nếu một chiêu đó không thế chế địch thì ta chết chắc. Xem ra hiện tại thực lực của ta so với võ lâm cao thủ chênh lệch quá lớn"

Thực ra Nhạc Phàm có chút đánh giá thấp mình, Long Cực Cửu Biến của hắn giờ đây đã vào giai đoạn "Đoạn Cân", lại phối hợp với bộ đao pháp kia trên giang hồ ít nhất cũng là nhất lưu cao thủ. Chỉ có điều trước giờ hắn tự tu luyện, những người gặp phải đều là cao thủ trong cao thủ nên hắn cho rằng mình chỉ ở mức nhị lưu mà thôi.

...............

Qua một lúc sau, mọi người mới dần hồi phục tinh thần. Dư Lương bước nhanh tới trước hỏi "Vừa... vừa nãy là đao pháp gì, không cần nội lực mà cũng lợi hại như vậy?"

Thể lực Nhạc Phàm đã khôi phục lại một chút, nghe Dư Lương hỏi vậy sững người một hồi rồi mới đứng dậy nói "Đao chiến thất thức"

Tiếp đó quay về phía Đông Vũ "Ta về nghỉ truớc, hết giờ ngọ bắt đầu huấn luyện tiếp" nói xong liền bỏ đi.

Có lẽ lúc mới bắt đầu nhiều người không phục, nghĩ rằng mình chinh chiến sa trường nhiều năm, giờ lại phải theo thằng nhóc học đao pháp. Đến khi họ thấy Nhạc Phàm sử đao pháp kia, đặc biệt là uy lực của chiêu đao cuối cùng, ai nấy đều chấn động, trong lòng không còn chút bài xích mà lại tràn ngập chờ mong.

Chờ Nhạc Phàm rời đi, Dư Lương vội quay về viên quan ghi chép nói "Sao rồi, đao pháp mới rồi có ghi lại chưa?"

Tên quan kia hoảng hốt, ấp úng nói "Mới... mới đầu nó đơn giản quá nên không có ghi, sau lại quá nhanh nên nhìn không rõ..." nói xong cúi đầu xuống thấp

"Ngươi..." trong lòng Dư Lương không biết nên khóc hay nên cười.

Từ đó về sau, Nhạc Phàm chính thức truyền thụ đao pháp...

Buổi sáng mỗi ngày, toàn bộ mọi người tay đeo đá nặng, luyện tập bay động tác múa đao cơ bản. Buổi chiều dành cho Nhạc Phàm diễn giải đao pháp ứng dụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK