Nghe thấy biện pháp mà Long Tuấn vừa nghĩ ra, Đinh Nghị sửng sốt nói:
"Thực sự có thể như vậy chứ?"
"Đương nhiên là có thể!" Đã có chủ ý, Long Tuấn cũng nhẹ nhõm trong lòng, "hắc hắc" cười nói:
"Dù sao sư phụ cũng không nói là không cho chúng ta đi theo người, chỉ cần không cùng một đường là được rồi."
"Nhưng ... nhưng mà ....."
Long Tuấn không thèm để ý mà ngắt lời Đinh Nghị, nói:
"Nhưng mà cái gì, cứ yên tâm đi, chúng ta chỉ là lặng lẽ đi theo thôi, không cho sư phụ biết là được rồi."
Đinh Nghị thấp giọng nói:
"Ta chỉ muốn nói rằng tiền trên người chúng ta đã dùng gần hết rồi, sau này làm sao mà đi đường đây?"
"Hả ...." Long Tuấn chợt sửng sốt, không khỏi sờ sờ trong ngực, phát hiện chỉ còn vài lượng bạc vụn, tức thì hắn ỉu xìu cúi đầu xuống.
Nhãn châu xoay chuyển, Long Tuấn ngó sang hai người Chu Tam bên cạnh, trong mắt hắn kim quang lóe sáng.
Chu Phượng thấy thần sắc của hắn như vậy thì chợt rùng mình co người lại, lui vội về bên cạnh Chu Tam Chu Tam, nói:
"Ngươi ... ngươi muốn làm hả?"
Long Tuấn mang theo vẻ mặt tươi cười, nói:
"Ha ha ... Ta thấy hai người các ngươi một thân sang quý, khẳng định là người giàu có rồi. Nói như thế nào thì vừa rồi chúng ta cũng đã cùng trải qua hoạn nạn. Cho chúng ta mượn một ít tiền được không? Sau này hai huynh đệ chúng ta phát tài rồi thì nhất định sẽ trả lại các ngươi gấp đôi."
Hai người Chu Tam phát lạnh một trận. Vừa rồi hắn còn mắng chửi người ta ầm lên, nhưng bây giờ lại vác bộ dạng tươi cười tới mượn tiền, người có da mặt dày như vậy thì các nàng vẫn là lần đầu tiên được chứng kiến. Ngay cả Đinh Nghị cũng xấu hổ đỏ bừng mặt quay đầu đi chỗ khác, hận không thể không nhận là người quen với mình.
Long Tuấn cười gượng hai tiếng, nói:
"Ta dùng danh dự mà cam đoan là có vay có trả."
Chu Tam xem thường nói:
"Trông cái bộ dạng nghèo kiết xác của ngươi kìa, có bản lĩnh gì mà trả tiền, không phải là đi làm cướp đấy chứ?"
"Ngươi... "Long Tuấn vừa muốn nổi khùng, Chu Tam đã nói tiếp:
"Có điều....."
"Có điều cái gì?" Long Tuấn cùng Đinh Nghị đồng thanh hô lên.
Chu Tam chậm rãi nói:
"Có điều ... ta có thể cho các ngươi một công việc."
"Công việc? Việc gì?" Đinh Nghị vội vàng hỏi
Chu Tam cười âm hiểm:
"Ta biết các ngươi cũng đi Hàng Châu, cho nên vừa vặn lại cùng đường với chúng ta, chi bằng làm bảo tiêu cho chúng ta, thế nào?"
"Cái gì! Bảo tiêu?" Đinh Nghị cả kinh, quay sang Long Tuấn.
Vừa rồi còn ra vẻ thù địch, không ngờ bây giờ Chu Tam lại muốn bọn họ làm bảo tiêu. Xem ra thực sự là lòng dạ nữ nhân như mò kim đáy bể.
Trầm ngâm chốc lát, Long Tuấn nghiêm mặt nói:
"Ta cự tuyệt! Tuy rằng chúng ta cần tiền, nhưng chúng ta cũng không thể bán sự tự do được."
"A Tuấn nói không sai!"
Đinh Nghị tuy không cơ trí bằng Long Tuấn, nhưng hắn cũng không phải là người không có trí tuệ, phải trái rõ rành trước mặt, trong lòng hắn tự có quyết định.
Nghe họ trả lời như vậy, Chu Tam giật mình. Nàng đích thật là muốn dùng tiền trói buộc hai người hòng trêu đùa bọn họ một phen. Nhưng đột nhiên bị cự tuyệt, đối với Chu Tam đó lại là một đả kích, bởi vậy nàng lần đầu tiên sinh ra hoài nghi đối với chuyện mà bản thân quyết định.
Sững sờ một lát, Chu Tam nói:
"Chỉ là làm bảo tiêu thôi mà, cũng không phải bảo các ngươi bán thân. Vì sao lại không làm chứ?"
Long Tuấn bĩu môi nói:
"Đừng cho rằng ta không biết gì. Ngươi chỉ là muốn trêu cợt chúng ta để trút giận mà thôi. Bằng vào võ công của ngươi, lại thêm đám người âm thầm đi theo bảo vệ các ngươi, vậy còn cần chúng ta làm bảo tiêu sao?"
"Ngươi...." Chu Tam nghẹn lời, không ngờ Long Tuấn biết không ít về mình. Rốt cuộc nàng đành thở dài nói:
"Dù sao các ngươi cũng cần tới Hàng Châu, chi bằng kết bạn cùng đi thì thế nào? Thêm một người cũng là thêm phần chiếu cố lẫn nhau."
Long Tuấn cùng Đinh Nghị thấy Chu Tam không ngờ lại có hàm ý như vậy, tức thì quay sang nhìn nhau, trong mắt đầy nghi hoặc, lẽ nào nàng có mưu đồ gì?
Hai người trao đổi ánh mắt một phen, cuối cùng Long Tuấn nói:
"Vậy cũng được, chúng ta cùng đi chung đường, như thế nếu trên đường có gặp nguy hiểm gì, chúng ta cũng sẽ không làm ngơ mặc kệ. Đương nhiên rằng chi phí đi đường đều do các ngươi trả, ai bảo các ngươi có tiền chứ."
Nhìn cái vẻ mặt nhâng nhâng vô lại của Long Tuấn, Chu Tam chỉ muốn xông lên tống cho hắn một quyền, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Nàng nghiến răng nói:
"Được! Chúng ta "nhất ngôn vi định"
--------------
Phía đông Hà Nam có một tòa tiểu sơn cốc vô danh. Trong cốc thanh tịnh yên tĩnh, hương hoa thơm dịu tràn ngập khắp nơi, tiếng chim ca nhẹ nhàng réo rắt, cảnh tượng đầy một vẻ hài hòa yên bình.
Sáng sớm tinh mơ, Vô Danh cốc nghênh đón những tia nắng đầu tiên của ngày mới, mang đến trong cốc sức sống rực rỡ cùng xuân quang tươi đẹp.
Đứng bên cạnh dòng suối nhỏ là một gian lều trúc đơn sơ vuông vắn. Trước cổng song mây quấn quít, rậm rạp xanh tốt, tự nhiên mà không rối loạn. Xà trúc trên cao có treo một tấm ván gỗ, hai chữ "Trúc Hiên" viết trên đó thanh nhã vô cùng.
Lúc này, một thiếu nữ bước ra từ trong lều trúc đi thẳng về phía mấy khóm hoa trà nho nhỏ phía trước lều.
Thân hình nàng nhỏ nhắn xinh xắn, chỉ cao khoảng năm xích(*), mái tóc đen nhánh chùm lên vai bồng bềnh tự nhiên. Mặc dù không tính là xinh đẹp tuyệt sắc, nhưng khuôn mặt nàng thanh tú đáng yêu, hai mắt trong vắt, trong thanh nhã lại lộ ra linh khí.
(* 1 xích ~ 1/3 m ; 5 xích ~ 1m66)
Thiếu nữ này chính là Vạn Nhã Nhi ở Lưu Thủy thôn thuộc Trữ Huyền thành, năm nay nàng đã mười bảy. Trải qua nhiều năm mưa gió ở bên ngoài, rốt cuộc vẫn muốn giữ cho lòng yên tĩnh, cho nên sơn cốc vô danh này chính là địa phương mà nàng thường lui tới. Chỉ có điều, nàng cũng không phải là chủ nhân ở nơi đây.
Nhẹ nhàng chải chuốt cành lá của khóm hoa trà bên cạnh, Vạn Nhã Nhi không khỏi suy nghĩ vẩn vơ một trận, đôi mắt trong suốt thoáng ẩn nét u buồn.
Những ngày không phải lo nghĩ ưu phiền đã qua đi, bây giờ người thân cũng đã đi xa, chỉ còn lưu lại mỗi một mình, phảng phất như không cảm thấy được sự tồn tại của bản thân, ngoại trừ hồi ức thì chỉ còn trống rỗng.
Nhớ lại cái đêm bốn năm về trước, người thân duy nhất bên nàng đã bỏ nàng mà đi. Tức thì trong lòng Vạn Nhã Nhi dâng lên một trận bi thống. Bất giác nước mắt chầm chậm trào ra, một giọt nước mắt rơi xuống vỡ tung trên cánh hoa, phảng phất như vỡ tan hồi ức.
Nếu người còn ở đây, lòng đã chẳng lạc xa, có điều giờ đây hoàn toàn trống vắng, tâm trạng mong nhớ vô thường chỉ mong được thấy mặt nhau, khi bồi hồi bất giác choáng váng rơi lệ, lọn lọn u sầu nhớ nhung cứ quanh quẩn vấn vương không thôi......
Năm đó, bởi vì Lý Đàm bị cuốn vào một âm mưu, khiến cả Lưu Thủy thôn bị đồ sát, mà hắn cũng một đi không trở lại, không có một lời nhắn gửi. Còn Nhạc Phàm thì bị sung quân vào "Tử Dịch Doanh" ở biên hoang, không có bất cứ tin tức gì. Bất đắc dĩ, Vạn tiên sinh chỉ có thể mang theo Vạn Nhã Nhi đi trốn chạy khắp nơi. Cách đây cũng không lâu, đám người diệt khẩu đã tìm được bọn họ, Vạn tiên sinh vì bảo vệ Vạn Nhã Nhi nên cuối cùng đã hi sinh bản thân.
Lúc đó, Vạn Nhã Nhi đau khổ tuyệt vọng vô cùng, không biết đi đâu về đâu. Người chết thì đã đi rồi, nhưng người sống thì còn phải tiếp tục sống. Thế là nàng làm theo lời dặn của gia gia lúc còn sống, đã đầu nhập vào Thanh Vân thành.
Thanh Vân thành cũng coi như một phương thế lực ở trên giang hồ, chiếm cứ vùng Vân Nam, thế lực bám rễ kiên cố, ngay cả triều đình cũng úy kỵ bọn họ ba phần.
Tuy rằng Vạn Nhã Nhi dựa vào quan hệ với Vạn tiên sinh mới được thu nhận vào Thanh Vân thành, nhưng những ngày ăn nhờ ở đậu tại đó lại khổ sở vô cùng.
Ở nơi đó, bởi vì Vạn Nhã Nhi bị câm bẩm sinh, cho nên không được người ta xem trọng, luôn luôn gặp phải sự giễu cợt của người khác, chỉ có thể làm một số việc lặt vặt đơn giản. Tuy rằng như vậy, nhưng nàng lại chưa từng bao giờ có một câu oán hận. Mỗi ngày, ngoại trừ phải làm việc ra thì nếu có thời gian nàng liền len lén luyện tập võ công, hy vọng có một ngày có thể bước vào giang hồ để tìm kiếm tin tức của cha con Lý Đàm.
Không thể không nói, Vạn Nhã Nhi quả thực là có thiên phú học võ, chỉ dựa vào võ công cơ bản nhất học trộm được từ Thanh Vân môn, trải qua sự tu luyện cùng lĩnh ngộ của bản thân mà tiến bộ một ngày ngàn dặm, đến hôm nay cũng đã có chút thành tựu. Đặc biệt là trên lĩnh vực khinh công, dù là nhất lưu cao thủ cũng khó bì kịp. Có điều, những vất vả ngọt bùi cay đắng trong quá trình khổ luyện thì không ai hay biết.
Có lẽ là ông trời trên cao thương xót, cũng có thể bởi vì nàng tâm vô tạp niệm. Tuy rằng Vạn Nhã Nhi không thể nói chuyện, nhưng tinh thần lực bẩm sinh của nàng lại thập phần mạnh mẽ. Lại thêm khi tu luyện "Dưỡng tâm kinh", nàng ngạc nhiên phát hiện ra bản thân chỉ cần tập trung tinh thần là có thể mơ hồ biết đối phương suy nghĩ cái gì. Đương nhiên, là phúc cũng là họa, biết được suy nghĩ của người khác cũng không hề vui sướng gì, Vạn Nhã Nhi chính là như vậy.
...........
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK