Ngay khi Khổng Thiên Vũ ngã xuống, mọi người lại phát hiện mũi Tuyệt Tiễn đã bay trở lại lòng bàn tay của Nhạc Phàm, cứ như nó chưa từng di động.
Khổng Thiên Vũ co quắp trên mặt đất, song y không chết, bởi Nhạc Phàm cũng không định giết y. Chỉ có điều, khong có thương tổn nào khiến người ta khó chịu hơn tấn công tinh thần? Cả đời này hắn sẽ phải sống trong sợ hãi và bất an... Nhìn Khổng Thiên Vũ ngã lăn trên mặt đất, trong lòng Thiết Nam cũng chẳng hề có vui mừng sau khi báo thù, chi có đau buồn, khóc thương cho sư phụ.
Trong nháy mắt khi mọi người còn đang ngây người, Nhạc Phàm lại cử động... “Mau ra tay!” Trịnh Hoa Hùng quát lớn, bản thân lại nhanh chóng lui lại, sợ người tiếp theo nằm xuống sẽ là mình.
Nhưng, tất cả dường như đã muộn... Hóa ra vừa rồi Nhạc Phàm chuyển tới hòn giả sơn là có mục đích, nhét Thiết Nam vào trong hòn giả sơn, dựa vào ba mặt tường núi ngăn cản, còn phía trước vừa khéo do Nhạc Phàm đứng cản.
“Vút vút vút...” Mũi tên ngợp trời bay về phía Nhạc Phàm... “Rơi...” Nhạc Phàm quát lớn một tiếng, khí thế đằng đằng, một hình rồng màu máu lấp lánh ánh đỏ phóng thẳng lên trời... Thế tên lập tức chậm lại, tới cách người một thước thì không cách nào tiến thêm nữa.
“Rầm!” Nhạc Phàm dậm một chân xuống, chấn động vô số đá vụn... Tiếp đó, quyền cước cùng thi triển khắp bốn phương... “Viu viu...”
Từng tiếng kêu thảm vang lên đan xen vào nhau, như những tiếng hét từ dưới địa ngục, khiến đám Tư Đồ Hướng Đông kinh hãi lùi bước liên tục, cho tới lúc tới sát mép tường.
“Mau! Xông hết lên, vây hắn tới chết~” Trịnh Hoa Hùng trong mắt đầy vẻ hoảng loạn, kêu gào như điên song không cahcs nào vãn hồi thế cục.
GIờ phút này, đám người Trịnh Hoa Hùng đã tự mình cảm nhận, chênh lệch thực lực không phải thứ đông người có thể bù đắp được. Đặc biệt là Mộ Dung Lãnh Tuyết, lần đầu tiên nàng cảm thấy mình thật ngu muội. Chí ít, trước mặt Lý Nhạc Phàm, bất cứ âm mưu quỷ kế gì đều là dư thừa. Bởi các nàng không biết, Nhạc Phàm không phải người bày mưu, mà là thợ săn, chàng có ánh mắt minh mẫn nhạy cảm và trí tuệ. Mọi cạm bẫy, trước mặt thợ săn cao minh này đều là thừa thãi.
... Vườn cây của phủ Tư Mã vốn rất rộng rãi, song hôm nay lại có vẻ thật nhỏ bé. Chỉ thấy trên mặt đất đám cẩm y vệ nằm ngổn ngang, sống chết không rõ. Binh khí toán loạn khắp bốn phía, dường như cả chỗ đặt chân cũng gần nhưu không còn.
Nhạc Phàm vẫn đứng sừng sững trước ngọn giả sơn, không dời một bước, bởi phía sau chàng là người cần bảo vệ. Toàn thân chàng đã nhuốm đầy máu tươi, có của chính mình, cũng có của kẻ địch.
Lần này Nhạc Phàm quá mức hung hãn, chỉ dùng thân thể máu thịt, cứng rắn ngăn cản vô số công kích bởi đao kiếm. Dưới ánh mắt lạnh như băng của chàng, những người xung quanh như đối mặt với một sát thần, vừa nằng nề vừa áp lực. Song đám cẩm y vệ, bộ khoái này đều là những vệ sĩ đã trải qua vô số tôi luyện, quân lệnh như núi, sao dám không nghe, cho dù có bỏ mình cũng chỉ có thể tiến, không được phép lùi.
“Trên!”
“Xông lên...” Lại một làn sóng người tấn công tới... Xem ra Nhạc Phàm đã định trước phải xông pha trong làn máu tanh, đã nhiều năm như vậy rồi, chàng gần như chưa bao giờ dừng lại.
“Cút!” Nhạc Phàm gầm lên một tiếng, phảng phất như trở lại chiến trường sắt thép kia, chỉ có điều, từ lâu lắm rồi, chàng đã căm ghét cuộc sống đầy giết chóc. Tay trái ngăn cản một thanh trường đao, một đấm đánh thẳng vào ngực đối phương... Quyền cước thi triển liên miên không dứt, hung hăng đánh về phía kẻ địch, mỗi quyền đánh ra lại phế bỏ một người.
“Giăng lưới!” Quát lớn một tiếng, vài tên cẩm ý vệ đồng thời tung Kim Ti Thiết Võng ra trùm về phía Nhạc Phàm.
“Lưới sắt?” Nhạc Phàm hù một tiếng, tiện tay nhặt thanh trường đao dưới chân lên, thân thể nhanh chóng xoay ngược lại, múa như gió xoáy... Kim Ti Thiết Võng còn chưa kịp dính vào người đã bật ra. Đồng thời, trường đao được Nhạc Phàm huy vũ, cuối cùng không chịu nổi lực lượng của chàng, “bùng” một tiếng, hóa thành bột phấn.
... “Kết thúc rồi!”
Linh thức Nhạc Phàm tỏa ra, phát hiện xung quanh ngoại trừ đám Trịnh Hoa Hùng ở xa xa, không còn mấy ai đứng thẳng được.
Huynh muội Trịnh gia, Tư Đồ gia nấp xa xa, thấy hết mọi chuyện vừa diễn ra, toàn thân chóng váng. Sắc mặt Trịnh Quân Văn lại càng trắng bệch, chân run lên lẩy bẩy, cuối cùng gã cũng hiểu được tâm trạng của quản gia Viên Phúc lúc đó, chỉ có điều càng thêm chấn động, lòng càng sợ hãi.
“Ngươi... Ngươi muốn làm gì?” Nhìn Nhạc Phàm bước từng bước tới, Tư Đồ Hướng Đông kinh ngạc gào lên, chỉ có Trịnh Hoa Hùng, Mộ Dung Lãnh Tuyết, Lê Hạo Kiệt miễn cưỡng giữ được bình tĩnh.
“Các hạ thật sự định đuổi tận giết tuyệt?” Mộ Dung Lãnh Tuyết nhìn chằn chằm vào Nhạc Phàm phía trước, tay lại âm thầm đưa ra phía sau, như đang chuẩn bị gì đó.
Nhạc Phàm liếc mắt sang Khổng Thiên Vũ đang nằm trên mặt đất, thản nhiên nói: “Hôm nay ta đến đây chỉ để đòi lại công bằng, cho nên bọn họ đều còn sống. Các ngươi cũng có thể tới tìm ta báo thù, chỉ cần các ngươi không sợ chết...”
Giết với không giết, đối với Nhạc Phàm mà nói đã chẳng có bất cứ ý nghĩa gì, không phải do chàng lạnh lùng vô tình. Chỉ có điều trải qua sự gột rửa của vô số giết chóc, Nhạc Phàm vẫn không đánh mất nguyên tắc của mình, đó có thể coi là một loại siêu thoát!
Trịnh Hoa Hùng nhìn lại theo bản năng, lúc này mới phát hiện trên mặt đất cẩm y vệ nằm la liệt, gào khóc thảm thiết, song không bị nguy hiểm tới tính mạng... Nhưng cũng chính vì thế, trong lòng gã càng thêm chấn động! Muốn giết nhiều người như vậy, với một cao thủ tuyệt thế hoàn toàn không khó. Thế nhưng trong tình huống đó lại chỉ phế chứ không giết, độ khó vượt xa giết không tha, huống hồ Nhạc Phàm còn phải che chở cho người khác.
“Hắn thật sự chỉ đòi lại công bằng?” Trịnh Hoa Hùng âm thầm phỏng đoán, trong lòng lại kích động tới muốn khóc. Vài trăm tinh anh bị phế, vậy thực quyền của cẩm y vệ trong triều chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều, không khéo còn bị các phe phái khác bỏ đá xuống giếng.
“Xin chờ một chút!” Một tiếng hô vang lên, mọi người nhìn lại, là Tư Đồ Yến đang lao tới. Cảnh tượng vừa rồi khiến nàng vô cùng chấn động, nàng cho rằng Nhạc Phàm muốn ra tay với bọn phụ thân của mình bèn liều lĩnh lao ra, có điều, cũng chỉ có mình nàng lao tới mà thôi.
“Yến nhi, con ra ngoài này làm gì?” Tư Đồ Hướng Đông miệng trách mắng, song trong lòng lại thầm ấm áp.
Tư Đồ Yến không để ý tới phụ thân, đối mặt với Nhạc Phàm, cầu khẩn: “Lý tiên sinh, tiểu nữ biết chuyện này là do chúng ta không đúng, chúng ta có lỗi với Thiết đại thúc, cầu xin tiên sinh tha thứ... Phụ thân ta đã có tuổi rồi, muốn đánh, xin ngài cứ đánh tiểu nữ, đau đớn với tiểu nữ cũng chẳng đáng kể gì!”
Lúc này, Thiết Nam cũng bước tới, nhìn Tư Đồ Yến đang cầu xin thay cha, trong lòng bỗng dưng chua xót, thầm nói: “Có lẽ, trong lòng nàng, ta chỉ là một kẻ dư thừa mà thôi.”
Nhạc Phàm giơ tay lên, Tư Đồ Yến nhắm chặt hai mắt lại, nàng căng thẳng song không hề sợ hãi, nhưng cảm giác truyền tới không phải đau đớn mà chỉ là chút vỗ về an ủi.
Tư Đồ Yến thầm ngạc nhiên, mở hai mắt ra... Nhạc Phàm đang mỉm cười với nàng, chỉ có điều trong nụ cười đó lại là đôi mắt đau thương u buồn.
“Bất kể đúng sai đều sẵn sàng trả giá thay người thân, ngươi cũng là một cô gái không tệ, hèn gì Thiết Nam thích ngươi.” Nhạc Phàm vuốt nhẹ lên tóc Tư Đồ Yến, như một trưởng bối đang thăm hỏi con cháu.
“Thiết Nam thích ta?” Tư Đồ Yến kinh ngạc, không biết phải làm sao, gò má bỗng đỏ bừng.
Thiết Nam không ngờ Nhạc Phàm lại thẳng thắn như vậy, trong lòng lúng túng đang định phản bác song không biết nói gì cho phải, chỉ ngây người ra tại chỗ.
Đám người Trịnh Hoa Hùng càng trợn mắt há hốc mồm, bọn họ thật không thể đoán nổi, rốt cuộc Lý Nhạc Phàm là hạng người gì, vô tình, hay hữu tình?
Nhạc Phàm không buồn để ý tới ánh mắt của đám người, tiêp tục nói: “Đi cùng ta...”
“Cái gì?” Tư Đồ Yến cả kinh, không biết Nhạc Phàm muốn gì?
Nhạc Phàm từ từ nói: “Ta đã đáp ứng Thiết Nam sẽ trị khỏi chứng Huyền Âm Tuyệt Mạch cho ngươi... Hơn nữa, ngươi cũng đáng được ta cứu.”
“Lý đại ca, đệ...”
Nhạc Phàm biết Thiết Nam muốn nói gì, ngắt lời: “Trước giờ ta chỉ nhìn việc không nhìn người, đó là quyết định của ta, đệ không cần thấy khó xử.”
Thấy Tư Đồ Yến do dự, Tư Đồ Hướng Đông gấp gáp nói: “Yến nhi, đừng theo hắn, hắn là ma quỷ, hắn không phải người tốt!”
“Có một số chuyện cần tự quyết định, ta sẽ không cưỡng ép ngươi, nếu ngươi muốn chữa khỏi bệnh cho mình, vậy theo ta.” Nói xong, Nhạc Phàm bèn dẫn Thiết Nam đi khỏi.
... Cuối cùng, Tư Đồ Yến vẫn theo bọn Nhạc Phàm, Thiết Nam đi khỏi. Tuy phụ thân cố níu giữ, trong nàng vẫn kiên trì. Đây là lần đầu tiên nàng tự quyết định chuyện của mình, bởi nàng muốn sống thật khỏe mạnh. Căn bệnh quái ác dây dưa suốt nhiều năm cũng không làm tiêu tan ước mơ trong lòng nàng.
Nhìn đám người Nhạc Phàm biến mất trong tầm mắt, Tư Đồ Hướng Đông như loáng cái gì đi chục tuổi, gọi người hầu tới xử lý hậu quả, bản thân lại uể oải lê thân mình trở về.
Lê huyện lệnh ánh mắt thâm thúy nhìn cảnh tượng phía trước, nói: “Trịnh đại nhân, chúng ta nên làm sao đây?”
Trịnh Hoa Hùng âm trầm không đáp, song vẻ hung tàn trong mắt cho thấy gã chắc chắn không bỏ qua.
“Lý Nhạc Phàm, ngươi chờ xem, nhục nhã ngày hôm nay sau này ta sẽ trả lại gấp bội.” Mộ Dung Lãnh Tuyết lạnh lùng nhìn về phía trước, lòng khong ngừng oán hận. Đây là lần đầu tiên nàng chịu thiệt, thậm chí cảm thấy uy hiếp về sinh mạng.
Nhìn thoáng qua Khổng Thiên Vũ đã hôn mê trên mặt đất, Trịnh Hoa Hùng quay sang Lê Hạo Kiệt, trầm giọng nói: “Nơi này để ngươi xử lý, ta về kinh đô một chuyến.”
“Vâng thưa đại nhân.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK